
năm sau, tịnh xá nơi sơn cốc…
Mùa xuân ấm áp hoa nở, cánh hoa đào bay rợp trời…
Gió nhẹ mơn man, vài cánh hoa dịu dàng rớt xuống cây huyền cầm, quẩn quanh bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo. Những thanh âm tao nhã phiêu đãng giữa trời đất dưới bàn tay mềm mại của nữ tử vận bạch y càng trở nên cực kỳ mê hoặc.
Khung cảnh thơ mộng như vậy đáng ra cần phải tĩnh tâm thưởng thức nhưng hài tử bên cạnh dường như không chịu ngồi yên. Hài tử đó một mực cúi đầu không biết đang nghịch cái gì khiến nữ tử bạch y liền dừng gảy đàn, nhẹ nhàng cười. “Tề nhi, con đang làm gì vậy?”
Hài tử kia ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt sáng sâu thẳm tựa những vì tinh tú trên bầu trời đêm. Đưa tay cầm lấy mũi tên tre, giọng trẻ con non nớt khẽ cất lên, “Tề nhi đang vót tên tre!”
Nữ tử hơi giật mình, nhang chóng ôm lấy hài tử của mình, “Tề nhi còn nhỏ quá, cẩn thận lại làm bị thương tay mình!”
“Nhưng A đa nói con có thể làm được!” Hài tử có chút không hiểu nhìn nàng.
Trên môi nữ tử kia chỉ có thể dâng lên nụ cười khổ. Nàng khẽ lắc đầu, vừa muốn khuyên thêm thì lại nghe thấy tiếng cười sang sảng của nam nhân, “Ai nói trẻ con không thể làm được? Hách Liên Ngự Thuấn ta từ nhỏ đã lớn lên ở trên lưng ngựa đó thôi!”
“A đa…” Hài tử kia mừng rỡ, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của nữ tử chạy về hướng Hách Liên Ngự Thuấn.
Hách Liên Ngự Thuấn đem hài nhi nâng cao lên quá đỉnh đầu, dứt khoát để nó cưỡi trên cổ mình khiến tiếng cười sang sảng của hắn cùng tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ như hòa vào nhau.
Nữ tử lẳng lặng đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt này. Nét vui vẻ tràn ngập trên gương mặt Hách Liên Ngự Thuấn khiến hắn cũng hệt như một đứa trẻ.
Nếu như không có sự hồi sinh từ tử địa hai năm trước, có lẽ sẽ không cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc như vậy. Nhớ tới những chuyện xảy ra hai năm trước đây thật giống như một cơn ác mộng.
Năm đó, Hách Liên Ngự Thuấn xuất hiện ở đại lao đã khiến nàng cực kỳ khiếp sợ. Nhưng sau đó hắn nói một câu, “Nếu trái tim của ngươi đã không ở Hung Nô, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, đem tro cốt của ngươi rải khắp giang sơn để sau khi ngươi chết đi có thể thỏa mãn được tâm nguyện.” Lời nói đó của hắn đã khiến nàng hiểu ra.
Tất cả đã sớm nằm trong sự dự liệu của hắn. Giang sơn kia là ám chỉ tịnh xá nơi sườn núi, sau khi chết đi có thể đạt được tâm nguyện chính là hồi sinh từ trong cái chết.
Mặc dù nàng không biết hắn sắp xếp cụ thể ra sao, nhưng vẫn theo đó phối hợp. Ở trong đại lao, nàng tính được vào ngày tế lễ mùa xuân sẽ có gió bắc thổi tới nên mới nói lên câu nguyền rủa kia để báo cho hắn.
Kết quả là trận gió bắc kia đã giúp cho Hách Liên Ngự Thuấn rất đắc lực. Thì ra hắn đã sớm liên lạc với Y Trĩ Tà, hơn nữa còn bí mật sắp đặt giàn hỏa thiêu để nhân cơ hội cứu Sở Lăng Thường ra ngoài nhưng vẫn trót lọt vượt qua tai mắt của Yên thị.
Gió bắc chính là trợ thủ mà ông trời đưa tới giúp hắn. Vào lúc hành hình, sức gió càng lớn, thế lửa sẽ gia tăng. Hắn nhân cơ hội ngọn lửa lan ra xung quanh khiến hiện trường trở nên hỗn loạn liền mở chốt kích hoạt đường hầm bí mật dưới giàn hỏa thiêu. Đêm đó để Y Trĩ Tà ra khỏi đại lao chính là khiến ông ta cùng hắn trong ứng ngoài hợp, đem một phạm nhân đã chết thay thế Sở Lăng Thường bị đốt thành tro bụi.
Dĩ nhiên, khi Hách Liên Ngự Thuấn cứu Sở Lăng Thường ra mới biết thì ra hài nhi vẫn bình an. Hết thảy đều do Thanh Tụ âm thầm giúp đỡ.
Yên thị sau khi bị lửa thiêu cũng trở nên tàn tật, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trong trướng tức giận đập phá đồ đạc.
Thiền Vu Quân Thần thủy chung vẫn có sự đề phòng với Hách Liên Ngự Thuấn, mà hắn liền nhân cơ hội này cáo bệnh từ giã, lấy lý do không muốn liên quan đến sự tranh chấp giang sơn nữa. Cứ như vậy, hắn giao binh quyền trong tay ra. Thiền Vu liền đem binh quyền đó phân chia cho Y Trĩ Tà cùng Vu Đan. Sau khi Hách Liên Ngự Thuấn rời khỏi hoàng thành một thời gian, Vu Đan liền chính thức được phong làm thái tử.
Vì tình cốt nhục, Thiền Vu vẫn đặc phong đất đai cho Hách Liên Ngự Thuấn, lệnh cho hắn chủ quản khu vực Ấp Thành. Bởi Thiền Vu vẫn luôn sợ ngoại tộc xâm lấn nên cũng đáp ứng thỉnh cầu của Hách Liên Ngự Thuấn, để thân tín Hổ Mạc đi theo hắn, cùng rời đến Ấp Thành xa xôi.
Mười tháng sau, Sở Lăng Thường sinh hạ một bé trai. Hách Liên Ngự Thuấn vô cùng mừng rỡ, đặt tên con là Hách Liên Tề, ý là phúc như trời cao.
Lúc Tề nhi tròn một tuổi đã theo Hách Liên Ngự Thuấn ra ngoài săn bắn, lại thường được xem Hổ Mạc luyện binh. Trên đôi má trẻ con phúng phính của Tề nhi đã sớm có được dáng vẻ oai hùng của Hách Liên Ngự Thuấn.
Cứ như vậy, bọn họ ở nơi tịnh xá này sống hai năm an ổn.
Phía sau núi, mộ bia của Dạ Nhai Tích cũng đã được dựng lên.
Thanh Tụ bưng trà xanh lên, thấy một màn này cũng không nhịn được cười. Lại thấy Hổ Mạc đang ngó chừng mình thì cố ý quay mặt đi nhưng vẫn không quên liếc một cái.
Hổ Mạc lúng túng gãi đầu, gương mặt lộ rõ sự vô tội.
Sở Lăng Thường thấy vậy cũng khẽ bật cười. Nha đầu này vẫn còn tức giận Hổ Mạc bởi lúc hành hình nàng năm đó đã che dấu mọi chuyện khiến Thanh Tụ khóc đến chết đi sống lại