
dù ý của cô ta thế nào, Nam Hoa - cái đinh trong mắt này cũng phải nhổ đi cho sớm.” Yên thị lạnh lùng lên tiếng. Từ khi Nam Hoa theo Hách Liên Ngự Thuấn vào cung, bà ta vừa nhìn đã không vừa mắt. Không biết tại sao, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt Thiền Vu luôn đặt trên người của Nam Hoa. Để tránh đêm dài lắm mộng, bà ta đương nhiên phải ra tay diệt trừ.
Hoa Dương liền gật đầu, lại hỏi, “Vậy thái tử…”
“Tất cả cứ theo kế hoạch mà làm!” Yên thị lạnh lùng mở miệng ngắt lời cô ta, trong mắt tràn ngập sát ý.
Để làm cho Thiền Vu hạ lệnh khiến Hách Liên Ngự Thuấn phải dẫn binh tiến đánh Vu Điền, bà ta đã ở trước mặt Thiền Vu dở không ít công phu. Chỉ cần Hách Liên Ngự Thuấn bước chân vào đất Tây Vực, bà ta đã sai một đám người chờ sẵn để ám sát hắn. Cũng trong khoảng thời gian đó, bà ta sẽ diệt trừ mấy người Sở Lăng Thường trong cung.
Hôm nay, lại có thêm sự việc này…
Lúc bên Nam Hoa xảy ra chuyện, Sở Lăng Thường đang định tới xin gặp Thiền Vu lần nữa. Còn chưa kịp đi thì Thanh Tụ đã hốt hoảng chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa nói, “Tiểu thư, mau tránh đi, đại sự không ổn rồi.”
Sở Lăng Thường sửng sốt, mi tâm dâng lên vẻ lo âu, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thanh Tụ đã rớm nước mắt, cũng không chờ ý kiến của nàng liền bắt đầu thu dọn hành lý, khó nhọc trả lời, “Em nghe nói Thượng Phúc vương sáng nay rơi xuống hồ nước suýt chết đuối, còn có Xảo Nhi phu nhân vô duyên vô cớ sẩy thai. Hoa Dương công chúa mới sáng sớm liền đến kim trướng làm loạn lên, Yên thị đã sai người tới bắt tiểu thư rồi!”
Sở Lăng Thường lại càng cảm thấy kỳ quái, “Chuyện đó thì có liên hệ gì đến ta?”
“Em cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. Tiểu thư mau đi thôi. Đây rõ ràng là âm mưu của Yên thị. Hiện giờ thái tử không có ở đây, Hổ Mạc cũng đi theo ra sa trường, một khi bị định tội thì thái tử quay về cũng đã muộn.” Thanh Tụ vừa gấp rút thu dọn hành lý vừa khuyên Sở Lăng Thường.
“Sư huynh đâu?”
Thanh Tụ liền lắc đầu, “Em không nhìn thấy sư huynh, nhưng nghe nói Nam Hoa công chúa đã sớm bị thị vệ dẫn đi rồi!”
Cái gì?
Sở Lăng Thường thực sự sửng sốt, sự bất an trong lòng lại càng nhanh chóng khuếch tán. Nàng vội kéo tay Thanh Tụ, “Lúc này chúng ta muốn đi cũng không được rồi. Thường ngày, người gần với thái tử nhất là Y Trĩ Tà, em mau đi liên lạc với ông ấy, thỉnh cầu ông ấy giúp đỡ.” Nói xong, nàng liền bước ra cửa.
“Tiểu thư định đi đâu vậy?” Thanh Tụ vội gọi với theo.
“Đi gặp Thiền Vu! Chuyện này nhất định không phải chủ ý của người.” Trong lòng Sở Lăng Thường biết rõ rằng Nam Hoa công chúa bị bắt, sư huynh nhất định sẽ tìm cách cứu. Đám người Yên thị luôn thấy bọn họ không vừa mắt, hôm nay lại vừa gặp dịp thái tử xuất chinh. Cho dù Thiền Vu có lòng đề phòng thái tử cũng tuyệt đối không bao giờ giữ mấy người bọn họ để kiềm chế hắn.
Thanh Tụ liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng chảy xuống, “Tiểu thư, em nghe nói bệnh của Thiền Vu không hề nhẹ. Yên thị đã sai người canh giữ điện của Thiền Vu rồi, tiểu thư sao có thể gặp được người chứ? Đi nhanh đi, không đi sẽ không kịp nữa. Em sẽ nghĩ cách tìm được sư huynh.”
“Thanh Tụ….”
“Muốn đi? Chờ ngươi bước ra khỏi cánh cửa này thì tội danh của ngươi lại nặng thêm một bậc.” Bên ngoài cửa vang lên tiếng cười lạnh của Hoa Dương công chúa.
Thanh Tụ lập tức đứng chắn trước mặt Sở Lăng Thường, nước mắt cũng không kịp lau, liều mạng nhìn chằm chằm ra cửa.
Hoa Dương công chúa dẫn theo một đám thị vệ đi vào, khí thế cực kỳ hung dữ. Cô ta lập tức cao giọng, “Thiền Vu đã hạ lệnh đem yêu nữ nói lời mê hoặc dân chúng như ngươi giam lại, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”
“Hoa Dương công chúa, tiểu thư nhà ta sao có thể biến thành yêu nữ nói lời mê hoặc dân chúng chứ?” Thanh Tụ không phục lên tiếng tranh luận.
“Thanh Tụ!” Sở Lăng Thường nhẹ giọng rầy la một chút. Lúc này, nàng không thể liên luỵ bất cứ người nào nữa. Đem Thanh Tụ kéo ra sau lưng, nàng bình thản lên tiếng, “Hoa Dương công chúa, ta chỉ muốn biết bệnh tình của Thiền Vu thế nào rồi?”
“Thật khó có được sự quan tâm của ngươi. Nhưng bộ dạng ra vẻ kia thật sự khiến người ta chán ghét. Thiền Vu đêm qua đã bất tỉnh, cho đến giờ vẫn không tỉnh lại. Ngự y đã chẩn đoán trong thuốc của Dạ Nhai Tích có chứa độc dược mãn tính. Sở Lăng Thường, ngươi thông đồng với Dạ Nhai Tích cùng Nam Hoa đầu độc Thiền Vu, sau lại lợi dụng vu thuật hãm hại Thượng Phúc vương cùng hài nhi sắp chào đời của Xảo Nhi. Sáng sớm nay, trời giáng cự thạch khiến đỉnh núi phía nam lại không ngừng xảy ra việc lở tuyết khiến khu nông trang phụ cận bò dê bị thương tổn vô số. Phần lớn nạn dân đều chạy cả vào thành, đây hết thảy đều do yêu thuật của ngươi gây ra.” Hoa Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, từng lời phun ra đều vô cùng thâm độc.
Trong lòng Sở Lăng Thường rốt cục cũng sáng tỏ. Chuyện phải xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Tai hoạ quả nhiên đã giáng xuống rồi!
Mặc dù nàng thực sự không quan tâm đến việc sống chết, nhưng hài nhi trong bụng là vô tội, những người đang phải chịu nạn ngoài kia cũng là dân chúng vô tội.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Lập tức lục soát cho ta?” Hoa D