
n thị nhìn về phía Thiền Vu, hỏi thăm ý kiến của ông ta.
Thiền Vu Quân Thần nhìn cái bình trong tay rồi sau đó nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Ta tin tưởng y thuật của ngươi, ngươi tới nói cho ta biết thuốc trong bình này rốt cuộc là thứ gì?”
“Thiền Vu, sao có thể để cô ta phân biệt chứ? Bọn họ thường ngày thân thiết với nhau, khó bảo đảm sẽ không thiên vị, thiếp thấy nên để các ngự y…”
“Ta tin tưởng Lăng Thường!” Thiền Vu Quân Thần không để ý tới lời của Yên thị, đem vật cầm trong tay giao cho quan hầu điện.
Sở Lăng Thường nhận được chiếc bình, đem một viên thuốc trong đó đổ ra lòng bàn tay, nhặt lên chóp mũi ngửi, nhắm mắt lại để cẩn thận phân biệt mùi vị trong đó. Rất nhanh chóng nàng liền cho kết quả, mở hai mắt nhìn về phía Thiền Vu, “Đan dược này gồm có phòng phong, bạch chỉ, xuyên khung, mạch đông, sinh địa, ngân hoa, cát cây, cương tàm, vân linh, khung cúc, thiên ma chế thành. Trong đó ngân hoa nở vào tháng sáu, khung cúc vào tháng chín. Hai mùa này là lúc ngân hoa và khung cúc có tác dụng tốt nhất, hai loại dược liệu này đa số sinh trưởng nơi u cốc, hấp thụ tinh khí trời đất, chỉ có ở Trung Nguyên.” Thiền Vu Quân Thần nghe vậy liền gật đầu tán thưởng, “Chỉ ngửi qua dược hoàn đã có thể phân biệt được toàn bộ dược thảo trong đó, bản lãnh của Lăng Thường thật khiến người ta bội phục. Nhưng những thành phần trong dược hoàn này thực sự có thể trị liệu được chứng đau đầu của ta sao?”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng xác nhận lại, “Vâng, những dược liệu đó đều có tác dụng giúp xoa dịu căn bệnh đau đầu của Thiền Vu. Chứng bệnh đau đầu của người vốn do huyết khí xâm lấn mà thành, lại thêm khi tức giận khiến khí huyết xông lên não nhanh gây chóng mặt, cho nên muốn điều trị dứt chứng bệnh này đương nhiên cần phải dựa vào những dược liệu trên để áp chế sự nóng giận. Căn bệnh này cũng không phải hình thành trong ngày một ngày hai, cho nên phương pháp trị liệu cũng cần tuân theo tuần tự. Lần này sư huynh của Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa bất chấp sự bài xích, mạo hiểm xuất cung tìm thuốc, có thể tìm được loại dược liệu hữu dụng với bệnh tình của Thiền Vu. Đây thực sự là chuyện tốt, cho nên kính xin Thiền Vu bớt giận, xin đừng trách Nam Hoa công chúa.”
“Đúng vậy, ta sao có thể hoài nghi một người thật lòng muốn giúp mình chứ?” Thiền Vu Quân Thần chân thành nói, “Thì ra Dạ tiên sinh hôm đó chỉ lưu lại một phong thư là vì muốn cùng Nam Hoa công chúa xuất cung đi tìm thuốc. Hai người đã vì ta như vậy, ta lại còn chất vấn đủ bề, thật đáng xấu hổ.”
Nghe Thiền Vu nói vậy, tảng đá trong lòng Sở Lăng Thường rốt cục cũng rơi xuống. Sứ giả từ Hán cung trước giờ vẫn một mực im lặng nghe ngóng tình hình lúc này mới cười lớn một tiếng, “Tấm lòng quảng đại của Thiền Vu thật khiến người ta bội phục!”
Không khí trong điện cũng theo đó dần trở nên hài hòa trở lại, chỉ có sắc mắt của Yên thị cùng Hoa Dương công chúa vẫn đầy vẻ âm trầm khó chịu.
***
Tuyết rơi yếu dần, cuối cùng chỉ còn lại những bông tuyết lất phất nhẹ bay theo gió.
Trên con đường mòn, tấm áo choàng lông cừu trắng tinh khôi trên người Sở Lăng Thường phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm ngời sáng. Chậm rãi đi bên cạnh Dạ Nhai Tích, bóng dáng của hai người họ đổ dài trên đường theo ánh mặt trời sau giờ ngọ.
Dạ Nhai Tích một mực không nói về chuyện của mình mấy ngày vừa rồi mà Sở Lăng Thường cũng không hỏi kỹ. Nhiều lúc không nói mới là tốt nhất, nếu nói ra, không chừng đại họa sẽ giáng ngay xuống.
Qua một khúc ngoặt, Sở Lăng Thường nhẹ nhàng phủi những bông tuyết bám trên áo, hỏi nhỏ, “Sư huynh, dược hoàn kia rốt cục là sao?”
Trên môi Dạ Nhai Tích hiện lên nụ cười khổ, “Xem ra, chuyện gì cũng không gạt được muội!”
“Sư huynh đã không muốn nói, Lăng Thường tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều. Nhưng dược hoàn đó đã dâng cho Thiền Vu, một khi xảy ra sai sót gì chúng ta khó tránh khỏi liên quan. Cho nên muội muốn hỏi rõ ràng một chút.” Nàng than nhẹ một tiếng, ánh mắt thoáng vương chút u buồn.
Dạ Nhai Tích thấy vậy cũng cười nhẹ dừng bước, “Trước khi trả lời về lai lịch dược hoàn kia, ta cũng muốn hỏi muội một chút. Chuyện Thiền Vu bị huyết khí xâm lấn rốt cuộc là thế nào?”
Ánh mắt Sở Lăng Thường chợt trở nên xa xăm, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, “Thế gian làm gì có căn bệnh kỳ quái như vậy chứ? Huyết khí xâm lấn chẳng qua chỉ là cách giải thích mà thôi. Bệnh của Thiền Vu là do thất tình dẫn tới u uất mà tổn thương đến thân thể, từ đó dẫn tới bệnh đau đầu kịch liệt. Thiền Vu là người cương liệt, sao chịu tin vào việc thất tình khiến thân thể bị tổn thương chứ?”
“Con người có bảy loại cảm xúc mừng, giận, yêu, ghét, buồn, vui, ham muốn. Chỉ một loại cảm xúc đó cũng đủ ảnh hưởng tới thân thể, ví dụ như giận dữ kéo dài sẽ khiến mất bình tĩnh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến chức năng cùng khí huyết của tạng phủ. Con người một khi khí huyết đã rối loạn sẽ đổ bệnh, nặng còn có thể mất mạng.”
Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng gật đầu, “Tức giận có thể tổn thương gan, vui mừng ảnh hưởng tới tâm, ghét tổn thương tỳ, buồn tổn thương phế, ham muốn tổn thương thận. Bệnh của Thiền V