
g tới những nhân vật nguy hiểm.
Hồi lâu, Thanh Tụ mới từ trong cơn mê man tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn chút mông lung vô định.
“Thanh Tụ…” Sở Lăng Thường gọi khẽ một tiếng, còn đưa tay vỗ nhẹ hai má Thanh Tụ.
Thanh Tụ lúc này mới nhìn rõ người trước mắt mình, ánh mắt từ hỗn độn cũng dần trở nên có tiêu cự, liền đó ngồi bật dậy, nhưng vẫn có chút choáng váng lên khẽ lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn bốn phía rồi lại bị bức họa phù dung lớn kia làm cho sợ hết hồn, kinh ngạc hỏi, “Tiểu thư, là ai bắt cóc chúng ta? Đã vậy còn đưa chúng ta tới một nơi đẹp đẽ như vậy?”
So với tưởng tượng của Thanh Tụ thì thực tế hoàn toàn khác biệt. Bị bắt cóc không phải sẽ bị trói rồi ném ở một nơi âm u ẩm ướt hay sao? Nhưng nơi này không những không hề âm u ẩm ướt, ngược lại còn có cảm giác như gió xuân đang mơn man trên gương mặt, mùi hương thơm mát như thấm vào lục phủ tạo cảm giác cực kỳ thoải mái.
Loại đãi ngộ này cũng tính là bắt cóc sao?
Thanh Tụ nhìn tay chân mình thì lại càng kinh ngạc, ngay cả một sợi dây trói cũng không có. Bọn họ vốn không hề bị trói.
“Tiểu thư, đây là nơi nào? Sao em có cảm giác như mình đã bay lên trời vậy?” Thanh Tụ thấp giọng hỏi, ánh mắt có chút tò mò nhìn về phía Sở Lăng Thường.
Nếu như bị bắt cóc mà được đãi ngộ tốt thế này thì Thanh Tụ sẵn sàng để bị bắt cóc.
Mi tâm Sở Lăng Thường cũng lộ rõ vẻ khó hiểu, bước xuống giường, nàng nhìn hết thảy xung quanh rồi nhíu mày thầm suy tính.
Thanh Tụ cũng theo xuống giường, bởi vì đầu óc còn có chút choáng váng nên khẽ lắc lắc đầu. Rồi đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, Thanh Tụ liền kêu toáng lên, “Trời ạ! Tiểu thư, em biết rồi! Chúng ta không phải đã bị bán vào thanh lâu sao?”
“Im lặng!” Sở Lăng Thường vội đưa tay bụm miệng Thanh Tụ lại, ra ý bảo nha đầu này không được lên tiếng.
Thanh Tụ bị dọa đến sợ hãi trừng to hai mắt, dùng sức gật đầu, không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Sở Lăng Thường buông lỏng tay ra, đợi một hồi nhưng không thấy bất kỳ kẻ nào xuất hiện thì trong lòng lại có chút nghi hoặc. Giọng nói oang oang của Thanh Tụ đủ để đối phương nghe được, nếu như là bắt cóc, vậy đối phương phải sớm xuất hiện mới đúng. Nhưng hết thảy vẫn an tĩnh dị thường.
“Tiểu thư…” Thanh Tụ khẩn trương lôi kéo Sở Lăng Thường, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, phải trải qua những chuyện này, hơn nữa lá gan cũng không lớn, nha đầu này sợ hãi cũng là bình thường.
Sở Lăng Thường cũng mặc cho Thanh Tụ lôi kéo, chậm rãi đi tới chỗ được ngăn cách bằng khá nhiều vách trúc. Rõ ràng đây là nơi ngâm thơ vẽ tranh, trên bàn còn có một cuốn thẻ tre, nghiên mực rộng khoảng một bàn tay, chia thành ba ngăn, hình dáng cực kỳ tinh tế được làm từ ngọc tinh khiết, từng nét chạm khắc đều tỉ mỉ rõ ràng đủ thấy chủ nhân của nó là người có học thức và nho nhã. Tuy nghiên mực này hiện giờ bỏ không nhưng chỉ nhìn nó cũng đủ khiến người ta phải tán thưởng và được mở rộng tầm mắt.
Bên cạnh nghiên mực còn có một chiếc hộp cũng tinh tế không kém, cũng có mùi hương đặc trưng, bên trong hộp để một khối mực. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cầm lên, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút thì thấy đây hẳn là một khối mực cổ, ngay chiếc hộp đựng nó cũng hoa lệ tinh xảo, màu sắc hài hòa.
Sử dụng thứ này hẳn là một nữ nhân bởi chiếc hộp này được sử dụng hương liệu hẳn là đặc biệt vì nữ nhân này mà thiết kế.
Tò mò mở ra cuộn thẻ tre, nàng lại thấy hàng chữ quen thuộc.
Dữ tha sơ kiến, dữ kính thuỷ chi bạn, chiến mã chi thượng, uy phong lẫm lẫm
Thân biên phù dung hoa, vu nhất chi hoa biện vu thanh ti chi thượng
Phù dung vi môi, kết vi quyến lữ, tòng thử nguyện bạn tương tuỳ
Khước vô nại dục yếu thiên các nhất phương
Tử hậu nguyện hoá phù dung hoa hồn
Kim sinh lai thế tái tương hận.
(Tạm dịch nghĩa:
Kính Thuỷ gặp gỡ chàng, người cưỡi trên chiến mã uy phong lẫm liệt
Người bên biển hoa phù dung, với cành hoa cài trên mái tóc
Nụ cười rạng ngời tựa đoá hoa diễm lệ
Kết làm quyến lữ, nguyện theo bên chàng
Không ngần ngại có ngày phải xa cách
Chết rồi cũng nguyện hoá thân vào đoá phù dung
Để kiếp sau lại được bên nhau) Sở Lăng Thường có thể nhận rõ đây là bài từ do nữ nhân đã tạ thế kia viết nên bởi bài từ này có nét khá tương đồng với những thơ từ nàng đã thấy trong thư phòng ở Cấm lâu, nét chữ cũng là của một người. Từ cuộn thẻ tre trên tay, nàng có thể biết được nữ nhân đó đã quen biết người mình yêu thương thế nào, đã cùng người đó trải qua những gì, rồi kết thành duyên nợ ra sao. Nàng còn nhận ra lúc nữ nhân đó viết bài từ này hẳn đã mang bệnh rất nguy kịch, hoặc là vì những nguyên nhân nào đó mà biết được mình sắp qua đời nên mới có thể viết ra những lời sâu sắc cùng bi thương như vậy.
Thanh Tụ đánh bạo tiến lên, nhìn đến hai câu thơ cuối cùng thì cảm thấy cực kỳ kinh hãi, tay cũng run run chỉ vào cuộn thẻ tre.
“Tiểu…tiểu thư…đây là do chủ nhân nơi này viết sao? Nếu đúng là như vậy, người này đã…đã chết…trời ạ…chúng ta không phải bị quỷ bắt đấy chứ?
“Đừng nói bậy bạ!” Sở Lăng Thường nhẹ giọng đáp lại.
Ánh mắt Sở Lăng Thường lại chăm chú nhìn từng nét trên thẻ tre, những ch