
đàn cho Hàm nhi?”
“Dạ, nương. Đó là một cây đàn rất quý, người mang tặng cho Hàm nhi, không có chút tiếc nuối sao?”
“Nương cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng Hàm nhi gảy đàn rất hay, thế nhưng chỉ có loại đàn này để đàn thôi, thật sự đáng tiếc!”
Bùi Cảnh Duệ không dám tin, lại lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Nương từng nghe qua Hàm nhi gảy cầm?”
“Nghe qua, đương nhiên nghe qua.” Bùi vương phi cười cười, “Tuy phần
lớn thời gian Hàm nhi ở Lạc Dương, hay nói cách khác là đi kiểm tra “Bùi gia tứ môn”, nhưng ít nhất cứ hai tháng một lần hắn sẽ về Trường An
thỉnh an nương cùng cha ngươi, hơn nữa đã ba năm nay, mỗi ngày hắn đều
luyện đàn ít nhất một canh giờ.”
“Nương, việc này sao con không biết?”
“Thực ra chuyện ngươi không biết có rất nhiều. Còn nhớ rõ năm ngoái
nước Hoàng Hà tràn bờ không?” Thấy con gật đầu, bà mới tiếp tục nói:
“Lúc ấy bệnh dịch nổi lên khắp nơi, thấy thuốc của Vũ Huyền môn không
đủ, Hàm nhi cũng gia nhập hàng ngũ chẩn bệnh hơn hai tháng. Sau vì nương nhiễm phong hàn, Nguyên Lệnh biết tin báo cho hắn, Hàm nhi mới lập tức
chạy về Trường An thăm nương.” Nói đến đây, Bùi vương phi ngừng một
chút, trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Dụê một cái, “Đứa nhỏ Hàm nhi thật hiếu
thuận, thật không giống như ngươi, nương bệnh, còn không biết ngươi đang phong lưu khoái hoạt ở đâu?”
Nghe mẫu thân oán hận, Bùi Cảnh Duệ hơi bất bình, lúc đó hắn làm
chuyện Hoàng thượng sai bảo, cũng không phải đi chơi, sao lại có thể
trách hắn?
Bùi vương phi thấy con không nói gì, ngạo nghễ nhìn hắn, mới tiếp tục nói: “Không ngờ Hàm nhi về Trường An chẩn bệnh cho nương, hắn cũng bị
nhiễm bệnh dịch mà bị bệnh. Chỉ một lần bệnh mà phải nằm nửa tháng, may
mà trước khi bệnh phát, đã đoán trước được mà chuẩn bị thuốc cho Tiểu
Tương cầm, Hàm nhi vừa bị bệnh liền được cách li, để một mình Tiểu Tương chăm sóc, phòng những người khác cũng bị lây.”
“Chờ Hàm nhi khỏi, nương không đành lòng để Hàm nhi lại chạy về Lạc
Dương, cho nên bắt hắn ở lại nửa tháng. nửa tháng này, hắn tuần tra “Bùi gia tứ môn” ở Trường An, cũng bởi vì thế, Hàm nhi mới có thể chẩn bệnh
cho thiên kim của Tả Phó Xạ.”
Về chuyện này, Bùi Cảnh Duệ cũng được nghe một vị đại nhân trong
triều nói qua. Lúc ấy gia phó nhà Tả Phó Xạ đến Vũ Huyền Môn mời thầy
thuốc đến phủ xem bệnh cho tiểu thư, nhưng Hàn thấy thuốc lại đi ra
ngoài, ngay lúc tên gia phó đang không biết làm thế nào, lại gặp Diệp
Hàm đến kiểm tra, thấy hắn lo lắng cầu dược đồng, mới tiến lên hỏi.
Thì ra thiên kim của Tả Phó Xạ đã đau bụng một ngày một đêm, Diệp Hàm liền không do dự bảo tên gia phó dẫn đường, nhưng lúc này gia phó lại
ngập ngừng, vì hắn không biết vị thiếu niên trước mắt là người nào.
Dược đồng thấy thế, mới nói cho gia phó: “Ngươi yên tâm, Hàm thiếu
gia nhà chúng ta là thấy thuốc số một số hai của Vũ Huyền môn, Hàm thiếu gia tự mình xem bệnh cho tiểu thư nhà các ngươi, cũng coi như tiểu thư
nhà ngươi có phúc, ngươi còn do dự cái gì?”
Gia phó vừa nghe ba chữ “Hàm thiếu gia”, lại nghĩ nhầm thành vị Hàn
thầy thuốc kia, vì thế vội vàng mang Diệp Hàm về phủ. Trở về phủ mới
biết hắn lầm, nhưng may là “Hàm thầy thuốc” hắn mang về y thuật hơn
người, cứu một mạng của tiểu thư.
Xem mạch cho thiên kim Tả Phó Xạ, Diệp Hàm mới phát hiện nàng mắc một bệnh hiếm thấy “kim tuyến trùng phúc giảo đau” (5), hắn lập tức kê đơn
thuốc, bảo gia phó đi bốc thuốc. Vì giúp người bệnh giảm đau đớn tạm
thời, Diệp Hàm còn giúp nàng xoa bóp một lúc.
Bùi Cảnh Dụê nhớ rõ Tả Phó Xạ nói với hắn: “Không ngờ Bùi nhị thiếu
gia tuổi còn nhỏ, đã có y thuật cao minh như thế, phương thuốc đơn giản
mà hữu hiệu, còn giúp người bệnh xoa bóp chỗ đau, cẩn thận lịch sự. Bùi
nhị thiếu gia vì sợ tiểu nữ xấu hổ, phái người hầu mang đến một mảnh vải cùng kim châm cứu, bao vào tay mới xoa bóp cho tiểu nữ, làm nha hoàn
hầu hạ bên cạnh không khỏi bội phục.”
“Không ngờ Bùi vương gia có hai đứa nhỏ, một người văn võ song toàn,
một người vừa tinh thông võ thuật cùng y thuật, không biết cô nương nhà
nào có thể có phúc khí được bước vào Bùi gia làm thiếu phu nhân?”
Bùi Cảnh Duệ nghe xong chỉ biết cười trừ, giả vờ không hiểu Tả Phó Xạ ám chỉ cái gì.
Hắn biết Hàm nhi học y, lại không biết y thuật của hắn cũng cao siêu, không biết tài gảy đàn của hắn còn cao thâm hơn cả nhạc sư trong cung.
Hắn biết phục sức trong Phượng tường các đều do một mình Hàm nhi thiết
kế, nhưng hắn không biết Hàm nhi có thể may vá thêu thùa, mãi đến gần
đây hắn mới nghe từ miệng mẹ, hai năm nay, quần áo của cha mẹ và hắn đều do Hàm nhi tự mình may. Đến tột cùng Hàm nhi còn có những chuyện gì mà
hắn không biết?
………………
Chú thích:
(1) Khoảng 15- 17h.
(2) Một thành phố thuộc tỉnh Sơn Tây của Trung Quốc. Xem thêm ở đây:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%A1i_Nguy%C3%AAn,_S%C6%A1n_T%C3%A2y
(3) Đại ý là nghe rất lâu (ba ngày chỉ để ám chỉ thôi) mà vẫn còn nghe thấy tiếng đàn văng vẳng bên tai.
(4) Cây Cổ cầm làm bằng đá Sapphire
màu tím.Những từ “Cầm” ta dùng ở trên là Cổ cầm đó, không phải một nhạc
cụ bất kì đâu.(Ôi tiếng Trung của đời ta!!!!!!!!!