
y mới là mấu chốt nhất, mặc dù tất cả mọi người đều là
người giả, duy chỉ có đơn hàng không thể làm giả, dù sao hai tháng nữa
Lạc Viêm Hành phải đem lô hàng này giao cho quốc gia, anh ta nhất định
hết ức coi trọng. Nếu không cũng sẽ không đi tìm Thủ trưởng La giúp một
tay, gần như không có chút sơ hỡ, cho nên trên đơn giao hàng nhất định
sẽ có con dấu của anh ta, chính là con dấu này, chúng ta phải nắm tới
tay. Cũng không còn cách nào đi làm giả bởi vì không biết con dấu này có bí mật gì hay không. Có người vì phòng bị người khác làm giả, ở trên
con dấu bôi một chút nước gì đó không để cho người khác biết, cậu phải
tin tưởng tôi, trên con dấu của Lạc Viêm Hành nhất định có bí mật là
được rồi!”
“Đến lúc đó Long Hổ sẽ không có hàng giao, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!”
“Cậu sai rồi, phiền toái là anh ta không phải chúng ta, anh ta không tìm chúng ta, khi đó chúng ta đã sớm người đi nhà trống rồi!” Đi tìm quỷ
đi, đừng trách cô lòng dạ ác độc, là anh không đạo nghĩa trước.
Đông Phương Minh im lặng, hai mươi tỷ, con số tha thiết ước mơ, mặc dù
về sau Phi Vân Bang cũng không cần làm gì, cũng có thể tiêu xài cả đời,
càng nghĩ càng kích động: “Con dấu này không phải dễ lấy như vậy, huống
chi chúng ta cũng không biết nó giấu ở nơi nào!”
“Ở thành phố F nha, anh ta nhất định cất nó ở bên cạnh, nhưng không khỏi thành phố F, tôi nghĩ 100% anh ta sẽ cất bên người!” Nụ cười từ từ vặn
vẹo, đối đầu nhau, mẹ nó, tôi xem người nào hơn người nào.
“Ra khỏi….Anh ta vô duyên vô cớ…..” Đông Phương Minh chợt ngồi xuống: “Ý của chị là….?”
Trình Thất gật đầu: “Tối hôm qua đắc tội anh ta, lúc này nhất định ghi
hận trong lòng, dù sao có cơ hội chơi tôi, anh ta cũng sẽ không từ chối, như vậy đi, cậu đi làm giấy tờ cho tôi….cậu nói ra nước ngoài đi, tôi
đã lâu không xuất ngoại, tính toán một chút, tìm một quốc gia nhỏ không
hiểu tiếng Anh, tôi dùng thân phận hướng dẫn du lịch và người giúp việc
đi thoe anh ta toàn bộ hành trình, nhất định thàng công!” Đến lúc đó
trộm con dấu rồi rời khỏi.
Chuyện khác, chờ lấy được con dấu rồi nói!
“À? Chị nghĩ thật chu đáo, tôi thấy chỉ sợ Lạc Viêm Hành khong rãnh đi với chị!”
“Điểm này tôi cũng nghĩ qua, chờ anh ta từ chối, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác!” Cái này không được còn có kế hoạch B!
Sau khi chờ thủ hạ rời khỏi, cô gái mới vứt tàn thuốc cầm lên xấp tài
liệu hừ một tiếng, còn nhớ rõ mười bảy năm trước từng nói với anh, chưa
từng nói chuyện với người nước ngoài nào, muốn đi nước ngoài vui đùa một chút, gia nhập vào Long Hổ hội có thể a, chỉ sợ sau khi gia nhập không
được coi trọng, chỉ cần theo cô đi chơi một chuyến, biểu lộ thành ý cũng nên giúp cô thỏa mãn một nguyện vọng, như vậy sẽ gia nhập Long Hổ hội.
Lý do nỳ đủ chứ? Tên nhóc, vốn không muốn làm khó anh, ai bảo anh chạm vào họng súng? Gieo gió gặt bão! Một tuần lễ sau. . . . . .
"Hàn Dục a, giúp anh em đi điều tra một chút, rốt cuộc con rắn kia có bí mật gì, chết cũng phải hiểu lý do chứ? Cậu cũng không biết, cuộc sống trong trại lính rất thảm!"
Nghe trong điện thoại di động truyền tới
lời oán trách và van xin, Hàn Dục nghiêng người dựa vào cửa lớn nhìn xe
cộ đông nghẹt phía trước, xem như anh ta đã biết lúc ấy vì sao Bạch Diệp Thành nói thấy được, thì ra là nói A Nhiêm, Bạch Diệp Thành cũng đủ xui xẻo, dĩ nhiên cũng xem như mình may mắn, cố làm ra vẻ khó chịu: "Tôi
biết rồi, tôi sẽ làm !"
"Tôi đường đường hộ pháp, quản lý mấy
chục triệu thủ hạ, tài sản hàng tỉ, bây giờ ở chỗ này để cho bọn họ đánh như con cháu! Cậu biết rất thê thảm không? Tôi đã già khọm rồi, nhất
định ném tôi, vậy tôi có thể quay về nổi sao? Còn nữa, người trưởng ban
kia không có tính người, thô lỗ đè bả vai của tôi, đã hai ngày rồi, bắp
đùi tôi đau giống như bị kim châm, giường cũng không xuống được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi có lỗi ở chỗ nào!"
Hàn Dục không nhịn
được sờ sờ cằm, anh ta nói cho Diệp Thành biết mới có quỷ đấy, Bạch Diệp Thành tức giận sẽ không bạo lỗ đít của anh ta sao? Tiếp tục khổ sở nói: "Người anh em, anh chịu khổ rồi, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra, anh ở đó
làm cho thật tốt đi, tôi sẽ mau chóng giúp anh thoát ly khổ ải. . . . . . Ồ! Trình Thất tới, tôi cúp trước!" Nhanh chóng cắt đứt.
"Anh Hàn, tại sao cô gái kia lại tới? Đại ca đang nổi nóng !" Một tên thủ hạ ôm ngực nghi ngờ.
"Hiện tại tới không tốt hơn sao?" Hàn Dục nhíu mày, vào đi thôi, chắc chắn bị đại ca đánh văng ra ngoài, loại phụ nữ này nên cho một chút dạy dỗ để
cho cô biết ai mới là trời một chút.
Lại dám đem Hạo Vũ treo ở cửa chính phủ, ăn gan hùm mật gấu.
Trình Thất dẫn theo một mình Đông Phương Minh, cà lơ phất phơ đi tới cửa lớn
trụ sở Long Hổ hội, nhìn thấy Hàn Dục, trong nháy mắt có chút nghi ngờ,
không đúng, Lạc Viêm Hành là người sĩ diện như vậy, không thể nào không
phân xử anh ta chứ? Hình như đã nghĩ tới điều gì, trêu nói: "Bạch Diệp
Thành đâu?" Lúc ấy chiếc hôn kia thật sự có mấy phần mùi vị háo sắc.
"Anh Thành bởi vì làm việc gì sai, bị phạt đi trại lính!" Thủ hạ không muốn
nói nhiều, trực tiếp trả lời, muốn hiệ