
thiếu chút nữa móc ra cả tim
phổi.
Lần đầu tiên bạn tốt không có cười nhạo làm cho Bạch Diệp Thành rất vui
mừng, còn ân cần như vậy, hút hút lỗ mũi, ôm cổ: "Quả nhiên là hoạn nạn
thấy chân tình! Làm phiền cậu!" Hàn Dục a, tên nhóc cậu chịu ủy khuất
rồi !
Bên trong biệt thự Phi Vân Bang, mọi người ồn ào lộn xộn, không khỏi lo lắng.
"Chị Thất thế nào? Sau khi trở lại vẫn nhốt mình ở trong phòng!"
"Không phải có chuyện kì lạ chứ?"
Chú Phùng lắc đầu thở dài: "Xem ra tiền không lấy lại rồi ! Lộ Băng,
quên đi, Đông Phương Minh, cậu đi nói cho cô ấy biết, nếu không lấy lại
được thì bỏ đi, lần sau chúng ta cẩn thận một chút là được!"
Lộ Băng đá văng cái băng ngồi: "Lạc Viêm Hành, ông đây không đội trời chung với anh!"
"Mẹ nó, thật không phải là người!"
Đông Phương Minh cũng thở dài một tiếng, đi lên lầu đẩy cửa ra, nhìn
thấy Trình Thất đang ngồi ở trên sô pha hút thuốc lá liền khuyên nhủ:
"Nếu không cầm về được cũng không cần nữa, chỉ cần chúng ta vẫn còn, sẽ
có thể làm lại!"
Trình Thất không hề quá tuyệt vọng, ngược lại bộ dạng giống như hi vọng
cái gì, đưa tay vuốt cằm cười tà: "Xem cái này một chút!" Đem một phần
tài liệu bên cạnh ném tới.
Đông Phương Minh không hiểu nhận lấy, vừa nhìn lại càng thêm khó hiểu:
"Thế nào?" Không phải là một lô hàng súng ống gần đây Long Hổ đang làm,
toàn bộ đang trữ trong trại lính sao? Nhìn lại vẻ mặt âm hiểm của cô gái này, nhíu mày: "Chị muốn làm một lô?"
"Không sai, chuyện này tôi đã sớm biết, chỉ là không có nghĩ tới ý niệm
này thôi, anh ta cũng không để ý tới chết sống của chúng ta, tôi còn
trông nom anh ta làm khỉ gió gì?" Lần này xảy ra chuyện giao dịch không
thành ngoài ý muốn, là cô suy tính không chu đáo chỗ Lạc Viêm Hành, có
lẽ do phát hiện thích người nọ, cũng có lẽ do hôm đó đêm khuya khoắt anh chạy tới băng bó cho cô, cho nên hoàn toàn chưa từng nghĩ anh sẽ làm ra chuyện như vậy, không hề phòng bị.
Đêm đó là cố ý sao? Cố ý tới phá vỡ sự phòng bị của cô, thật đúng là thận trọng đấy.
Đông Phương Minh giật mình, xem lại con số trên tài liệu một chút, hai
trăm ngàn súng máy do Đức mới sản xuất, hai trăm ngàn, con số khổng lồ
như thế anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, ít ra hiện tại anh ta vẫn không dám nghĩ, có những thứ này cũng không phải là có tài sản, quốc gia
kiêng kỵ nhất chính là một nhóm người có quá nhiều vũ khí.
Hai trăm ngàn, không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn tạo phản: "Chị
Thất, chị. . . . . ." Cũng đừng chơi đập nồi dìm thuyền, hiện tại bọn họ không chơi nổi, những thứ này đã viết rõ là muốn giao cho quốc gia, làm như vậy, không riêng gì đối chọi với Long Hổ Hội mà còn đối kháng với
quốc gia, thật muốn chết sao?
"Tôi biết rõ, sẽ có khả năng liều mạng nhưng bây giờ chúng ta đi xuống,
cuối cùng không phải gia nhập vào Long Hổ Hội, chính là người không có
đồng nào vào cục cảnh sát, Đông Phương Minh, tôi đã nghĩ nhiều lần, chỉ
cần chúng ta dám làm, một lần này xong rồi chúng ta sẽ cao bay xa chạy,
chọn một quốc gia định cư cũng không trở về nữa!" Cô gần như nghĩ bể đầu cũng chỉ có con đường này.
Vừa vặn cùng đường thì có tin tức này, đây là ý trời.
"Chị Thất, chị có biết những khẩu súng này mỗi một thanh giá tiền thấp
nhất cũng đã mười ngàn?" Hai trăm ngàn, hai mươi tỷ, nhiều tiền như vậy
cũng đại biểu đầy nguy hiểm, dĩ nhiên, quả thật anh ta động lòng, nếu
như Lạc Viêm Hành vẫn chèn ép bọn họ, thật đúng là không có đường sống:
"Có phải anh ta sai lầm hay
Không?
Trình Thất lúng túng xoa xoa cổ: “Ừ, tôi uống quá nhiều, lại quậy cho
anh ta bị thương tích khắp người, bất quá tôi nghĩ anh ta sẽ không
truyền ra ngoài, dù sao không phải là chuyện hay ho gì, anh ta chỉ có
thể chơi chúng ta ở sau lưng, sau này càng ngày càng táo tợn cho nên
chúng ta không có đường sống để đi!”
Đông Phương Minh không phản bác được, hơi mím môi gật đầu nói: “Nhưng lô hàng này ở trong trại lính, muốn lấy ra, nói dễ vậy sao?”
“Vấn đề này tôi đã nghĩ qua, thật ra đến lúc đó cầm hóa đơn đi nhận hàng cũng không phải đích thân Lạc Viêm Háng, cho dù thân tín bên cạnh anh
ta cũng không thể đi. Thủ trưởng La biết Lạc Viêm Hành nhưng tôi tin
tưởng ông ta cũng sẽ không giám sát quá trình nhận hàng, nếu không, khi
sự việc bại lộ, ông ta không trốn thoát tội liên quan, tôi đã nghe Lạc
Viêm Hành nói qua, Thủ trưởng La vì bảo vệ tính mạng, muốn kết thân với
anh ta nhưng là Lạc Viêm Hành từ chối. Như vậy thủ trưởng La sẽ càng
thêm kiên dè, nói cách khác, đến lúc đó đi lấy hàng và giao hàng đều
không thể lộ ra ánh sáng, chúng ta đi lấy hàng, bọn họ cũng sẽ không
nghi ngờ!”
“Chị Thất, có đơn giản như vậy không? Trước hết không nói, lúc lấy hàng thủ trưởng La sẽ gọi điện thoại cho Lạc Viêm Hành…..”
Trình Thất lập tức cắt đứt: “Yên tâm, chuyện gọi điện thoại dễ giải
quyết, chỉ cần tìm một người đàn ông bắt chước khẩu âm sẽ có thể, điện
thoại di động của Lạc Viêm Hành tôi sẽ giải quyết!”
Đông Phương Minh vẫn cảm thấy không ổn: “Lấy hàng phải có danh sách lấy
hàng chứ? Nếu không, theo như chị nói, ai cũng có thể đi lấy rồi?”
“Đúng vậy, đâ