
vẫn
còn đang ướt sũng từng giọt từng giọt chảy xuống, bước từ bức bình phong ra, nhàn hạ đá một cú thật lớn vào tiểu phiền phức chết tiệt, tại nó mà nàng nghĩ bừa, đáng ghét.
Ta nhanh chóng bước ra cửa, lúc ra thì thấy Hoàng Bá Thụy Minh đứng
trước Các, chào đón ta bằng nụ cười tươi như gió xuân phong thổi tới,
làm ta hảo chói mắt, lấy tay áo che lại
“Ngô, ta biết mình hảo soái, nhưng muội cũng đừng bị ta quyến rũ nha” Hoàng Bá Thụy Minh ngoe ngoẩy cái đầu, chiết phiến trong tay cũng ngoe
ngoẩy theo, vì nhìn thấy phản ứng quái dị của Dạ Sương.
Ta cười khổ đáp trả lại sự khiêu kích của biểu ca “Ân, muội biết muội là cóc ghẻ, nên chẳng bao giờ tơ tưởng đến thiên nga cả”, xong rồi nàng cười tà mị, nhún nhún vai
Hắn ta vội vàng nở nụ cười chói lóa, bộ dáng tiêu sái mà phong lưu
đáp “nhưng huynh không ngại đâu, xem ra tiểu muội đã mở lòng với huynh
hơn”, mày hắn nhướn nhướn lên, bộ dạng thập phần xảo trá
Hắn nhanh chóng bay lại ôm ta, ta dùng chân, đạp một cú vào mặt hắn,
giọng nói có chút vênh váo “chiếm tiện nghi của muội, chẳng biết chữ
chết viết sao a”
“ai nha, biểu tiểu muội hảo dữ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc nha,
đạp vào khuôn mặt quí báu đáng ngàn vàng của huynh rồi, lỡ như bị phá
nhung nhan thì sao, bắt đền tiểu biểu muội nha” hắn sờ sờ vào mặt, giọng ủy khuất, đột nhiên cong miệng, cười tà
Chợt suy nghĩ thoáng một chút, ta từ từ đi lại chỗ biểu ca của ta,
giọng giễu cợt hắn “thế…huynh muốn làm …sao a” dùng ánh mắt quyến rũ
nhìn hắn, khiến hắn ta lùi bước, ta tiến một bước.
Hắn vội vàng sợ hãi la lối “Ngô, biểu tiểu cùng huyết thống nha”, hảo quyến rũ, hấp dẫn mà khiến ta cũng, nhưng không hợp lễ giáo nha, trái
đạo đức a.
Ta cười khổ trong lòng, tay nâng lấy cằm huynh ấy, nở ra nụ cười
phóng đãng, lật tay lại, nguyên con rắn lè lưỡi ra liếm vào mặt hắn, mặt hắn tái mét, ngất xỉu lúc nào cũng chẳng biết, ta cười ra tiếng, cười
rất khoái trá, thì ra biểu ca của ta hảo nhát gan nha, có chút xíu mà
cũng ngất xỉu, hắc hắc hắc
Có một người đã đi đến bên nàng từ lúc nào nàng chẳng hay biết chỉ lo ngắm nam tử đang bất tỉnh nhân sự dưới đất, chợt nhiên có một tiếng nói vọng lại đằng sau, giọng nói trầm thấp mà lại lạnh lẽo “xem ra muội hảo vui”.
Nàng bị đại ca nàng nhanh chóng lôi nàng đi, nàng chỉ biết chột dạ ủy khuất cúi mặt xuống.
Nàng nào để ý sắc mặt hắn lúc này phi thường thối, đầu thì đang bốc
khói như một ngọn núi lửa sẳn sàng bộc phát bất cứ lúc nào, khuôn mặt
tuấn tú hiện đầy hắc tuyến, lúc nàng bị mất tích hắn không ngừng tìm
nàng, tự trách mình quá bất cẩn để nàng bị bắt đi.
Nàng mất trí nên võ công cũng thua kém người ta, hắn nhận được bức
thư của tên đại ma đầu đó hắn càng lo lắng cho nàng sẽ bị tên đại ma đầu dày vò, lương tâm hắn bị cắn rứt, hắn thật sự sợ hãi khi cảm giác mất
nàng, hắn mới nhận ra hắn ta thật chẳng muốn làm hảo đại ca của nàng,
hắn muốn làm nam nhân của nàng, nhưng hắn lại cười khổ trong lòng.
Hắn phi thường vui khi nghe được nàng bình an vô sự nàng còn cư nhiên trêu chọc cả tên đại ma đầu, hắn đã rất khó khăn trong việc mua tin
tức, trả đũa cho nàng, vì hắn biết nàng rất thông minh nên sẽ biết cách
hành sự
Lúc nàng theo mẫu thân về, hắn cũng rất muốn như tên biểu đệ của mình được ôm trầm lấy nàng, vuốt ve nàng, hảo hảo sủng nàng, lúc nàng bận
rộn hắn vì nàng mà chăm sóc tiểu bằng hữu của nàng.
Nhưng hồi nãy, những cảnh đó đã cho hắn thấy gì, nàng dùng dáng vẻ
phi thường phóng đãng để nhìn tên biểu đệ của hắn, hắn rất tức, tức đến
nổi muốn xông ra bóp cổ nàng, tại sao nàng chỉ hành động như thế cho
những người ngoài coi, nàng coi hắn là gì, hắn cư nhiên chẳng bằng một
tên đại ma đầu có thể ngày đêm nhìn thấy nàng chạy nhảy, hắn chẳng bằng
tên biểu đệ của mình có thể vui đùa cùng nàng, cuối cùng hắn là gì trong lòng nàng.
Nàng cảm thấy đại ca nàng càng bóp tay nàng càng chặt, bất giác nàng
la lên kháng nghị với hành động thô lỗ của đại ca “đau…đại…ca…”
Hoàng Bá Hạo Minh chẳng thèm xoay đầu lại, một mực lôi nàng đi tới
một căn phòng, thô lỗ thả nàng ngồi xuống gường, hắn phi thường tức giận ngồi xuống ghế uống trà hạ hỏa, cơn tức đang tràn ngập bụng, chẳng thể
nuốt trôi thứ gì ngoài trà cả.
Nàng thì cảm giác nàng như bị bắt gian, một nương tử chột dạ khi bị
trượng phu nhìn thấy mình câu dẫn người khác, nhưng nàng và biểu ca chỉ
đùa với nhau thôi mà, nàng thích trêu ghẹo biểu ca, nhưng giờ nàng hối
hận nói “muội…chỉ..đùa….với biểu…ca, thật chất…không có ý ….gì……khác”
Hắn chẳng thèm nói gì, cứ ngồi như tượng đá, trên người tỏa ra hàn
khí trăm năm chưa thể tan mà còn không ngừng phát ra khí lạnh cả người,
khiến nàng bị sợ hãi cực điểm cứ như ngồi trong tù vậy còn khổ hơn là
ngồi tù nữa, bất giác mắt lưng tròng, tưởng chừng từng giọt từng giọt sẽ rời khỏi hốc mắt rơi xuống má nàng.
Nàng cũng nhận ra nàng thật sự hảo nhớ hắn trong những ngày qua, chỉ
cần thấy hắn trái tim nàng đã nhảy múa không thôi, nàng rất sợ khi hắn
nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng không xem nàng là muội muội hắn nữa
Dù là hảo muội muội cũng đượ