
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như hộ vệ của căn dinh thự này.
Lý Anh Đồng vội vàng quay trở vào phòng, cởi tấm chăn ra định ra khỏi phòng nhưng lại dừng bước trước cửa.
Khong được, cô không thể ra khỏi phòng với độc một cái áo ngủ thế này.
Cuối cùng cô nhìn thấy một chiếc áo khoác trắng ngà trên ghế dựa cạnh
giường, cô nhặt lên khoác vào, ba bước như hai đi ra khỏi cửa.
Cô muốn tìm hắn nói lý lẽ, bởi vì hắn không có quyền làm vậy, không được sự đồng ý của đương sự đã mang cô đến Đức.
Không mong đợi cô lại xuất hiện sớm như vâyh, một đám nô dịch cũng luống
cuống tay chân, chủ nhân của họ hôm qua đã thông báo chỉ cần nhìn thấy
vị tiểu thư này thì phải phục vụ cho thật tốt, không thể có bất kỳ sai
sót gì.
“Thật xin lỗi, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong, xin cô
chờ cho một lát” Một nữ bộc tưởng là cô muốn ăn sáng, nói với cô bằng
tiếng anh lưu loát.
“Không, tôi không muốn ăn cơm” Mặc dù bây giờ bụng đói thật nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Long Tề trước.
“Xin hỏi anh ta ở đâu, tôi muốn nói chuyện với anh ta”
“Anh ta?”
“Long Tề, người dẫn tôi tới đây”
“Cô nói ông chủ ạ? Ông ấy chưa ngủ dậy, cô chờ một chút”
“Tôi không muốn chờ, hãy nói cho tôi biết số phòng của anh ta”
Vì không thể thắng được sự kiên trì của cô, nữ bộc không thể làm gì khác
đành phải chỉ phòng của Long Tề, cô không chần chờ thêm chút nào đi
thẳng về phía phòng anh.
Đến trước cửa phòng
người nữ bộc chỉ, Lý Anh Đồng lại có vẻ ngập ngừng, nhiều lần cô muốn
đẩy cửa vào, rồi lại dừng lại giữa chừng.
Có lẽ, cô nên nghe theo lời nữ bộc, kiên nhẫn chờ đợi, chờ sau khi Long Tề tỉnh lại mới nói chuyện rõ ràng được.
Nhưng cô không đợi được, cô còn có việc phải làm, cần sớm trở lại Đài Loan.
Được rồi. Cô thử một lần xem sao, nếu cửa phòng hắn bị khóa, cô cũng chỉ còn cách chờ hắn rời giường.
Nhưng ngoài dự liệu, cửa phòng không khóa, cô dễ dàng đi vào phòng anh, vừa
vào trong, một phòng khách thiết kế đơn giản, cô đi về bên phải, nhìn
thấy ngay chiếc giường rất lớn, thân thể trần truồng rắn chắc của anh
đang nằm sấp ngủ trên đó, anh ngủ rất yên lặng, đôi mắt nhắm lại khiến
gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi mi dài rậm khiến cả phụ nữ cũng phải ghen tị.
Cô đứng ở cửa, dừng lại hồi lâu, tầm mắt đặt trên người anh, lưu luyến khó rời.
Dáng dấp anh rất đẹp, khó trách luôn giao du giữa hoa thơm cỏ lạ, có thể nói là nhờ khuôn mặt tuấn mỹ lại rất đàn ông kia.
Dĩ nhiên, cả thân phận của anh, nhìn anh lẳng lặng ngủ trên giường thế kia khó mà tưởng tượng trong tay anh lại thao túng tính mạng của bao nhiêu
người, phải nói là anh dễ dàng tước đi sinh mạng của bất cứ kẻ nào anh
coi là dư thừa, quyền lực và tiền bạc đều nằm trong tay anh.
Nhưng cô đã đến gần thế rồi anh vẫn không phát hiện, không có lấy một chút
cảnh giác. Có lẽ, anh có thể ngồi vững trong cái đế quốc “Hắc Môn” này,
quả nhiên tất cả đều dựa vào những người bên cạnh anh.
“Dậy đi”
Cô lên tiếng gọi anh tỉnh lại, nhưng rất lâu cũng chẳng thấy anh có động tĩnh gì.
“Mau dậy đi. Tôi muốn nói chuyện với anh” Cô cao giọng hơn một chút, một lúc sau mới thấy anh hơi cử động cánh tay dài, dương như chẳng có ý định
tỉnh lại.
“Dậy…” Cô định lên tiếng tiếp thì phát hiện đôi mắt đen của anh đã mở ra, vô cùng hứng thú nhìn cô, bờ môi nở nụ cười rất ranh
mãnh.
“Mặc dù anh không quá thích bị phụ nữ đánh lén, nhưng người đó là em khiến anh rất có hứng” Giọng nói trầm thấp của Long Tề đầy ý
trêu đùa.
“Tôi cũng không muốn đánh lén anh” Cô lập tức cãi lại không muốn bị anh hiểu lầm.
“Vậy sao? Em không muốn đánh lén vậy em ở trong phòng anh làm gì đấy?” Anh
lật người, thân thể màu đồng tráng kiện cử động không khỏi thoát ra hơi
thở mê người.
Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu mới quay lại nhìn anh “Tôi muốn hỏi anh vì sao dẫn tôi tới đây?”
“Em không thích à?” Anh nhíu mày hỏi ngược lại.
“Tôi… đây không phải vấn đề trọng điểm” Cô thiếu chút nữa đã bị mấy câu nói
của anh dụ dỗ “Quan trọng là tôi không nên ở chỗ này”
“Em thích
là tốt rồi, anh còn sợ em không thích” Anh mím môi cười “Biệt thự này
sau khi cô ấy đi anh mới mua được, cô ấy thích rừng rậm, cũng thích đồng ruộng, em biết không?”
“Tôi không biết” Mặt cô cứng ngắc, lại
quay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhàn tản tươi cười của
anh “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, hãy đưa tôi rời khỏi đây, tôi nhất định phải về cử hành hôn lễ, không có thời gian ở đây hàn huyên với
anh”
“Em cần gì gấp vậy? Dù sao sau khi em kết hôn với Hoắc Đông
Bảo cũng còn cả đời ở chung với hắn, hơn nữa, xem ra em cũng không hẳn
muốn lấy hắn, chẳng phải sao?” Ánh mắt anh lạnh lẽo tựa như đề tài này
anh hiểu rất rõ.
“Anh không cần tự tiện quyết định thay tôi, tôi
cũng không phải không vui khi lấy anh ấy” Cô tức giận quay đầu lại, lập
tức bị thân thể đàn ông gần như trần trụi trước mặt làm cho giật mình,
cô đưa tay che mắt, má ửng hồng như cà chua chin.
“Em làm sao
thế?” Từ trong chăn đệm đứng dậy, Long Tề biết rõ còn hỏi, anh cúi thân
thể cường tráng, đụng lên khuôn mặt tuấn mỹ “Chưa nhìn qua thân thể đàn
ông sa