
(sau khi cưới), Ngạn giáo sư hỏi cô "Em thấy đàn ông quyến rũ nhất là khi nào?"
Cố Thanh Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp "Cởi trần, mặc áo sơmi trắng, nấu ăn, xấu hổ, nhất là lúc bị ướt."
"Tại sao lại là lúc bị ướt."
"Nếu một người đàn ông mặt mũi đẹp trai, mặc áo sơmi trắng mà bị ướt, áo sẽ
dính vào da để lộ thân hình sáu múi, chậc, quyến rũ còn gì bằng, vô cùng kích thích thị giác người nhìn."
Hôm sau anh liền "thực hành",
rồi để bộ dạng ấy đi đến trước mặt cô, hỏi "Thanh Vũ, em xem anh có
quyến rũ, có kích thích không!?"
Cố Thanh Vũ cau mày nhăn nhó "Anh thì có gì để quyến rũ?"
Anh u sầu, chỉ tay vào bụng "Cơ ngực, cơ bụng thế này mà bảo không quyến rũ?"
"Em nhìn chán rồi." Cô bình thản đáp.
Ai đó đau khổ, hai hàng nước mắt ngậm ngùi bỏ vào phòng tắm.
***
Đồng nghiệp có vài người đến thăm, bạn A than thở: "Thanh Vũ, chúng ta mới quen nhau có mấy tháng mà đã phải chia tay."
Cố Thanh Vũ mỉm cười "Chúng ta có thể gặp mặt mà."
"Mà này, chồng cậu ấy, bảo bình thường chỗ nào? Mỹ nam ấy chứ, đẹp trai,
phong độ, cao to, lại rất quan tâm cậu. Hôm ở bệnh viện chúng tớ đã thấy hết rồi. Vậy mà dám bảo bình thường."
Cố Thanh Vũ chỉ cười, chỉ là cô không muốn khoe khoang thôi. Bạn B lại nói "Cậu may mắn thật đấy, có người chồng tuyệt vời như vậy, không cho cậu đi làm. Ở nhà nghỉ
khoẻ."
Cố Thanh Vũ cũng chỉ cười, trò chuyện một lúc, đồng nghiệp ra về, Lục Tử Ngạn từ phòng sách bước ra, anh đứng khoanh tay dựa vào
cửa, nói "Thanh Vũ, em thấy anh bình thường chỗ nào?"
"Gì cơ?" Lẽ nào anh nghe được cuộc nói chuyện của cô.
Anh mỉm cười, sải bước đến trước mặt Cố Thanh Vũ, hai tay quàng qua cổ
"Chồng tớ bình thường, phẩm chất bình thường, gia thế cũng bình thường,
nói chung anh ấy với tớ gắn liền hai chữ “bình thương”."
Lục Tử
Ngạn lặp lại từng câu chữ, cô ngạc nhiên, sao anh có thể biết được??? Cố Thanh Vũ ôn nhu nói "Nếu để người khác biết anh là một nam thần, sẽ
không tốt." Đành phải nói dối.
Anh "ồ" một cái, giọng điệu trở nên xấu xa "Em cũng lo sợ mất anh cơ đấy."
"Tất nhiên rồi." Ai mà sợ??
Lục Tử Ngạn cười dê "Thế thì em phải thường xuyên "tiếp năng lượng" cho anh để anh có khả năng tránh xa đám phụ nữ khác. "
"Vậy nếu em không làm thì anh sẽ đi với bọn họ?"
Anh vỗ ngực chắc chắn "Vợ, em yên tâm anh là 'Liệt nam trung trinh *', rất biết giữ mình..."
*Liệt nam trung trinh ( 烈男贞中): ý của Lục Tử Ngạn, anh là người đàn ông mạnh mẽ biết giữ thân trong sạch chỉ yêu mình cô.
"Thế thì tốt. Em đi ngủ đây." Cố Thanh Vũ gật gù, bỏ vào phòng.
Anh đi theo "Đi tiếp năng lượng."
"Anh biết giữ mình vậy thì cần năng lượng làm gì?"
Anh vui vẻ trả lời "Để phòng khi tâm trí không đủ tỉnh táo để chống lại quân thù."
"..." Cái thể loại gì đây. Nhiều khi cô thấy anh hay nói toàn những thứ trên
trời dưới đất mà người thường như cô không thể hiểu được. Bạn của anh đến chơi, ngồi ôn lại chuyện cũ, bọn họ nói rất nhiều về chuyện cấp ba, thấy vậy cô hỏi nhỏ “Cấp ba anh thế nào?”
Lục Tử Ngạn mỉm cười “Rất tuyệt. Năm nào cũng nhận học bổng.”
Ngô Phong cất tiếng “Cậu ta quanh năm được gái đẹp theo đuổi. Nhưng đều bị
từ chối, lúc ấy bọn anh còn nghi ngờ giới tính của nó nữa cơ.”
Lạc Kiến hạo dựa vào sofa, chép miệng vài cái “Để tôi nhớ xem, có lần cậu ta còn xém bị hành hung.”
Cô ngớ người, quay sang nhìn anh “Gì cơ?”, không lẽ anh gây sự với người khác?
“Đừng nhìn anh như thế. Không phải lỗi của anh.”
Thời đi học Lục Tử Ngạn tuy không phải là dạng cực kỳ nổi tiếng nhưng cũng
xem là người ai cũng biết, vì anh luôn xuất hiện trên bảng tên top đầu
tất cả kì thi. Năm lên mười một có một đàn chị lớp trên ngỏ lời muốn làm quen với Lục Tử Ngạn nhưng bị từ chối, vì là hoa khôi nên chị ta rất
mất mặt không biết đã nói gì mà bạn trai chị ta đã đến tìm anh kiếm
chuyện.
Lục Tử Ngạn mặt tỉnh bơ nhìn anh ta, không có gì là sợ càng chọc tức đối phương, anh ta nói “Nhóc con, mày dám cua bạn gái tao?”
Ngô Phong, Thẩm Duy Thiên và Lạc Kiến Hạo hết sức bất ngờ, mọt sách như anh lại dám cướp bạn gái người khác..
Lục Tử Ngạn tháo mắt kính bỏ vào túi quần, đáy con người đen láy ngạo nghễ
nhìn anh ta “Là chị ta tìm tôi, chứ tôi đâu rãnh hơi tìm chị ta làm gì?”
Đàn anh mặt mày dữ tợn, lớn tiếng “Mày còn dám cãi?”
“Anh họ Cao phải không?”
“Mày hỏi làm gì?”
Lục Tử Ngạn lộ nụ cười khinh bỉ thường ngày “Là do não của anh quá “cao”
nên không xuống kịp để suy nghĩ hay do IQ của anh ở mức zero? Một người
luôn đứng đầu bảng xếp hạng như tôi lại đi thích loại con gái suốt ngày
bôi cả tấn phấn lên mặt như thế à?”
Bạn gái cùng đàn anh say sẫm mặt mày, chị ta tức giận vô cùng, dám xem thường chị như thế? Còn đàn
anh thì, gân xanh nổi đầy mặt. Đám bạn của Lục Tử Ngạn bụm miệng nhịn
cười, đúng là kiểu phát ngôn của mấy đứa cao ngạo.
Nghe kể đến đó, Cố Thanh Vũ hỏi anh “Sao anh lại nói năng thô lỗ với con gái như thế?”
Lục Tử Ngạn cười tươi “Anh nói thế là nhẹ đấy.”
Đây là kiểu phát ngôn có thể nhấn chìm người khác của anh sao? Cô hỏi “Rồi?”
Lạc Kiến Hạo tiếp lời “Lúc ấy may mà thầy giám thị tình cờ lên sân thượng