
phủ ren
xinh đẹp, chiếc váy đuôi dài mỏng manh, đắp ren tinh tế tôn lên dáng vẻ
thanh tú của cô. Thiết kế váy dài tay nhưng thanh thoát bởi cách đắp ren trên voan mỏng, làm cô thêm sang trọng mà không nặng nề.
Anh cười "Perfect!"
Cố Thanh Vũ mỉm cười, hai bên gò má ửng hồng. Lục Tử Ngạn cầm điện thoại, cười tươi "Vợ, anh chụp một tấm."
"Không, ngại lắm." Cô xua tay, lắc đầu.
"Cần gì phải ngại. Nào, cười lên."
Cố Thanh Vũ đành đứng im cho anh chụp, vẻ mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Lần đầu
tiên cô khoác trên mình chiếc áo cưới, giống như lọ lem trở thành công
chúa. Lục Tử Ngạn thường ngày cũng mặc đồ vest nhưng hôm nay đặc biệt
phong độ hơn mọi khi...ít nhất thấy anh nghiêm túc một lúc.
Anh
chụp rất nhiều, còn cùng cô tự sướng sau đó mới để thợ chụp ảnh chụp
đàng hoàng....Lục Tử Ngạn quyết định chọn chụp ngoại cảnh, anh lên mạng
tìm những địa điểm thích hợp, vừa đẹp lại lãng mãn để chụp ảnh cưới.
***
Trước khi viết thiệp anh soạn sẵn một list danh sách khách mời sau đó mới đặt bút ghi. Cô ngồi bên cạnh đọc một lượt, hỏi "Anh không mời anh rể à?"
Lục Tử Ngạn cắm cúi ghi, đáp "À, quên mất, tại anh ta mờ nhạt quá. Để anh
thêm vào. Hôm đám cưới anh ta anh chi khá nhiều để xem anh ta đáp lại
thế nào...hắc hắc."
Cái giọng điệu gì đây??
***
Cố
Thanh Vũ hẹn đám bạn ở ngoài tiệm cà phê vẫn hay tới, khi thấy tấm thiệp màu đỏ, mặt đứa nào đứa nấy đa dạng biểu cảm. Hiểu Ái hét lên "Mày làm
lễ cưới à?"
"Bé bé cái mồm thôi." Cô gằn giọng, có cần phải la
làng cho thiên hạ không? "Vì Ngạn tử nói muốn nhìn thấy tao mặc váy cưới nên quyết định tổ chức. Dù sao cũng chỉ là hình thức nên không lớn
lắm."
Bạch Nha nhận tấm thiệp, tỏ vẻ u sầu "Haiz.... tưởng tượng
Cố tử của chúng ta bước trên lễ đường sao thấy tủi thân, còn đau hơn cả
lúc biết em có chồng. Ôi...Cố tử lòng anh.."
"Dẹp đi." Cố Thanh Vũ gạt cánh tay đang vươn ra muốn ôm cô.
"hahaha...."
Thụ đặt ly cà phê xuống bàn, quay sang nắm lấy tay cô "Thanh Vũ, tuy mày đã đăng ký kết hôn nhưng khi nhận được thiệp mời lại có cảm giác bố phải
xa con gái vậy?" Hết sức xúc động.
Hiểu Ái sâu sắc nhìn cô "Thanh Vũ, tao sẽ tặng món quà cưới khiến mày nhớ mãi không quên, sao? Thích
váy ngủ sexy, bikini hay dụng cụ SM?"
"Fuck." Câu nói tục đầu tiên sau khi lên Đại Học...
Cả bọn cười ầm lên, nói cho cùng chúng nó vẫn là những đứa bạn tốt nhất với cô. Đều thật lòng chúc phúc cho Cố Thanh Vũ.
Nhớ khi còn bé, Thụ là đứa bạn đầu tiên của cô, lần đầu gặp mặt cậu đã nói
"Cậu là cô gái rất hay cười nhưng, trong tâm lại chất chứa đầy đau
thương. Sao cậu có thể chịu đựng một mình như vậy?"
Cô chỉ biết
ngẩn người, không trả lời, chỉ ngước mặt lên cao, cậu nói tiếp "Tớ sẽ
trở thành người bạn đầu tiên của cậu, Thanh Vũ."
Thật ra, Thụ
sống rất sâu sắc, vừa nhạy bén lại giỏi quan sát. Đối với Cố Thanh Vũ
giống như người anh đang chăm sóc em gái vậy.
***
Trước
khi lễ cưới diễn ra, Cố Thanh Vũ rất hồi hộp. Tay cứ run bần bật, mẹ Lục Tử Ngạn cùng chị họ ngồi bên cạnh trấn an "Thanh Vũ, con đừng căng
thẳng quá."
"Phải đó, em dâu à, sẽ ổn thôi, lần trước chị còn run hơn em nhưng khi đứng trên lễ đường lại bình tĩnh."
"Em biết rồi."
Mẹ anh nắm tay cô đứng lên, bà mỉm cười "Con gái, đi thôi! "
Cố Thanh Vũ hít một hơi dài đứng dậy bước ra khỏi phòng cô dâu.
Phía trên bục, Lục Tử Ngạn đặc biệt đẹp trai và lịch lãm khác thường, anh
hướng mắt về Cố Thanh Vũ, nhìn cô từng bước tiến gần mình. Khi tay cô
quàng vào tay anh, Lục Tử Ngạn nói thầm "Vợ, em làm anh rung động mãnh
liệt."
Cô đẩy nhẹ "Nghiêm túc một chút."
"Anh đang nói nghiêm túc ấy chứ."
Khi cha sứ bắt đầu đọc lời tuyên thệ, Lục Tử Ngạn và Cố Thanh Vũ tim đều
đập mạnh. Lời tuyên thệ kết thúc, anh cúi đầu hôn cô, sau đó lại giở trò "Thanh Vũ, chúng ta sẽ động phòng đúng chứ?"
"Anh không còn gì để nói với em sao?"
Anh cười "Anh yêu em."
Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên cánh môi anh "Em cũng vậy."
***
Kết thúc lễ cưới, Lục Tử Ngạn ngồi xếp chân trên giường....đếm phong bì.
Anh đặc biệt chọn phong bì của anh rể đếm đầu tiên. Cô thấy hai người
bọn họ mỗi lần gặp nhau là đấu khẩu, kiếp trước nợ oan gia chưa trả hết
à?
"Chà.....ba mươi. Không tồi. Được đấy."
Cố Thanh Vũ tròn mắt "Nhiều thế à?"
"Anh ta là tài phiệt, nhiêu đây nhằm nhò gì."
"Ngạn tử, anh túng thiếu thế à?"
Anh nhăn mặt "Anh có gì phải túng thiếu?" Còn cười đểu "Nếu nghèo thì em nuôi."
"..."
-----
Hưởng tuần trăng mật, Cố Thanh Vũ quyết định đi biển Phuket, vì ở đó rất đẹp, thời điểm hiện tại là tháng 11 nên rất thích hợp để đến thăm vùng đất
xinh đẹp này. Vừa đến, Cố Thanh Vũ đã trầm trồ, đây đúng là biển xanh
cát trắng. Nhìn trên hình cô còn tưởng là photoshop thái quá nhưng không ngờ ở ngoài cũng lộng lẫy như vậy.
Lục Tử Ngạn thuê xe hơi đưa
cô đến resort, sắp xếp đồ xong mới quay lại bãi biển. Cô đi trước anh đi sau, miệng lẩm bẩm “Ý kiến đi biển thật không tồi.”
Cố Thanh Vũ
mặc chiếc váy màu xanh biển, bên ngoài khoác áo voan, tóc thả tung bay
trong gió, còn anh mặc áo sơ mi tay ngắn, quần sort, đeo kính râm, ngồi
trê