Old school Easter eggs.
Đặc Quyền Của Giáo Sư

Đặc Quyền Của Giáo Sư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323104

Bình chọn: 10.00/10/310 lượt.

ch, cô thì sao cũng được. Ăn cơm, bố anh lại nhắc đến

chuyện muốn anh về phụ giúp, Lục Tử Ngạn nhàm chán nói "Bố nói mãi một

vấn đề mà không thấy chán à?"

Ông nhăn mặt "Con cũng nên giúp bố một tay."

"Làm quân nhân mệt lắm, không làm."

"Làm ở phòng nghiên cứu, máy lạnh hẳn hỏi, con mệt cái gì?"

Nói cả buổi, ông cũng hết cách với anh, khi về anh chỉ cười "Anh nể phục bố anh thật đấy. Có mỗi một chuyện đó mà ngày nào cũng nói." Sau đó thở

dài một hơi "Người tài giỏi quá cũng khổ."

Cô "..."

Vì là

lễ, Cố Thanh Vũ đặc biệt lười, chén bát quăng thẳng vào máy rửa chén,

bình thường cô tự tay rửa nhưng khi có khách hay phải rửa lại tất cả

mới dùng đến máy rửa chén. Cô nằm dài dưới sàn, mùa đông sàn nhà đặc

biệt lạnh nhưng cô lại thích thế, cảm giác mát vô cùng. - -!

Nói

gì thì nói, cô cũng không thể không lau dọn nhà cửa, giặt đồ, Cố Thanh

Vũ bật dậy, chạy vào phòng sách "Ngạn tử, giúp em làm việc nhà, tối em

thưởng."

Anh buông sách xuống bàn, hỏi "Thưởng gì? Phải to to một chút."

Cô hỏi "Tiền hay cơm?"

"Anh muốn giường cơ."

"Vậy mai em mua cái giường mới cho anh." Sau đó bỏ ra ngoài.

Anh đi theo, càm ràm "Ý anh là chúng ta cùng lên giường làm ấy ấy."

Cố Thanh Vũ thở dài "ừ." một cái. Anh hí hửng vui mừng chạy đi làm việc nhà, còn cô nằm trong phòng đọc sách.

Một lúc lâu sau, anh chạy vào "Vợ, anh làm xong rồi."

Cô nhìn đồng hồ, đã trễ, đóng sách lại, vẫy tay "Lại đây."

Lục gia vui vẻ bước gần, cô nói tiếp "Đi ngủ." rồi kéo chăn nằm xuống.

Anh nhảy cẩng lên "Em đã đồng ý việc đó rồi mà."

Cô lười biếng nói "Thì lên giường cùng anh đây."

"Không phải thế này."

"Ngạn tử, anh không nói rõ là việc gì, em tưởng như bình thường."

Ai đó oán trách "Em nỡ lừa gạt trái tim mỏng manh của anh."

"..."

Anh trèo lên giường, ôm lấy thắt lưng cô "Vợ, làm một lần cũng được."

"Đừng có vớ vẩn."

"Nào nào, ai vớ vẩn, anh đang nói nghiêm túc ấy chứ."

"Em cũng nói nghiêm túc, yên lặng."

Tưởng anh sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, không ngờ anh đặt đầu lên vai Cố Thanh Vũ, tiếp tục dụ dỗ "Vợ, anh đang rất nóng."

Cô chịu nhột không được, cô rúm lại, mắng anh "Giảm nhiệt độ (máy lạnh) đi."

"Thanh Vũ...làm chuyện ấy đi, hôm nay lễ mà."

"..."

Lễ thì có liên quan gì đến "chuyện ấy", nhưng vấn đề là sao anh có thể dai như thế? Lì đến thế là cùng...

Sáng, gọi anh dậy, ai đó nằm lì trên giường, kể lể "Hôm qua lao động khổ sai, lại không được thưởng, hôm nay không có tâm tình ăn sáng."

Cố Thanh Vũ cảm thán "Đói thì đừng la làng nhé."

Anh bật dậy, cau có nhìn cô "Đáng lẽ em phải chạy lại, sau đó nói: Ăn đi mà, rồi vợ bù cho chồng nhé, mới đúng."

Anh học đâu ra câu đấy vậy, nghe sởn cả gai óc "Anh thích thì đi tìm cái người như thế đi." rồi quay lưng ra ngoài.

Anh cười hì hì, chạy theo "Anh không dám."

Trẻ con...!!

Đám cưới bạn của anh, Lục Tử Ngạn được mời, đại diện nhà trai. Anh đến dự,

đút phong bì màu đỏ vào thùng xong, đi đến bàn ngồi xuống. Thẩm Duy

Thiên cảm thán "Chúng nó cứ cưới vợ rần rần mà tao với chúng mày vẫn

thế."

Lục Tử Ngạn cười tươi an ủi "Tại mày là "của trời"* nên không ai dám cướp."

*Thẩm Duy Thiên: Duy nhất của trời

Thẩm Duy Nhiên cau có "Mày đang sỉ nhục tao đấy à?"

Bạn anh đến mời rượu anh từ chối rằng một lát phải lái xe. Chú rể ngồi

xuống bàn, đưa ly rượu cho anh "Lâu rồi không gặp uống với anh em một

ly."

Lục Tử Ngạn cầm lấy, chúc mừng lễ cưới của bạn "Trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng có người can đảm gả cho mày, chúc mừng

nhé."

"Fuck, lời chúc của mày, tao không dám nhận."

Cô ngồi bên cạnh, anh có thể phát ngôn như vậy trong lễ cưới của người khác, chưa bị đánh là may...

***

Nhẫn cưới cũng đã đeo trên tay, dù lễ cưới chỉ là hình thức nhưng Lục Tử

Ngạn lại rất mong muốn, anh nói muốn nhìn thấy cô mặc áo cưới, từ lễ

đường chậm trãi bước đến bên anh, thế mới lãng mạn - -!

Hiện tại

là ngày nghỉ nên cô miễn cưỡng đồng ý tổ chức lễ cưới nhưng chỉ mời bạn

bè và người thân, không muốn làm xa hoa. Lục Tử Ngạn ngổi trên sofa cạnh cô, xem tạp chí váy cưới. "Vợ, em thấy bộ này thế nào?"

Cố Thanh Vũ quay sang, cau mày "Loè loẹt quá."

"Còn bộ này?"

"Xấu."

"Bộ này."

"Mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề à?"

Lục Tử Ngạn "..."

Không phải cô khó tính mà do những bộ anh chọn cái thì màu mè hoa lá, cái thì kiểu hiện đại trước ngắn sau dài, cái thì cắt xẻ tứ phía,...nói chung,

không hợp với cô.

Anh ôm gối hỏi "Vậy anh đặt may nhé."

"Không cần, thuê là đươc rồi."

"Không được, váy cưới phải do anh mua cho em."

"Vậy mai đi thử."

Thử váy cưới, Lục Tử Ngạn xem một lượt, hỏi cô "Em thấy thế nào?"

Cố Thanh Vũ ngắm nghía một chút "Được đấy." Đó là bộ váy cưới màu pastel,

lớp ngoài là vải voan mỏng. Nhìn đơn giản nhưng rất đẹp.

"Em thử đi."

Cố Thanh Vũ đi vào trong với nhân viên, còn anh cầm bộ lễ phục đi thay.

Một lúc sau, nhân kéo tấm màn màu kem, Cố Thanh Vũ từ từ quay lại, có

chút ngượng ngùng "Sao hả?"

Lục Tử Ngạn hơi thẩn thờ, Cố Thanh Vũ giản dị thường ngày của anh giờ y hệt công chúa. Váy kết hợp từ dáng

váy đuôi cá gợi cảm và dáng váy chữ A thanh thoát, bên ngoài