Old school Swatch Watches
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326612

Bình chọn: 9.00/10/661 lượt.

ếng bật cười: "Coi như không giết ngươi, ngươi cũng sống không được mấy ngày."



Tống Chỉ Thi thấy máu tím đen trên cổ nàng, lại lớn tiếng bật cười: "Coi như không giết ngươi, ngươi cũng sống không được mấy ngày."

Đôi môi tựa như cánh hoa không còn chút huyết sắc nào, Nguyệt Trì Lạc khẽ mấp máy, đôi con ngươi đen khó khăn xoay vòng, đến khi nhìn thấy một thân áo trắng lay động trong gió bước đến, bỗng chốc kinh hãi nói không nên lời.

Người nọ chậm rãi đi đến, tư thế tôn quý lười biếng, y phục màu trắng khiến cho hắn có vẻ giống như Thần Tiên hư ảo, dung mạo tuyệt sắc mày kiếm như tên bắn, đôi con ngươi xinh đẹp màu tro lạnh thâm sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng như cánh hoa vô tình mím nhẹ, nốt Chu Sa xinh đẹp diễm tuyệt giữa trán.

Hắn nhàn nhạt nhếch nhẹ bờ môi, môi mỏng tươi cười, nhưng cười không xứng với ánh mắt, giữa đồng tử xinh đẹp chính là vô số khối lạnh lẽo như băng.

Người này, quả thật vẫn là người này, nhưng mà, mi mắt đó sao lại xa lạ như vậy.

Nguyệt Trì Lạc trong nhất thời khiếp sợ nói không ra lời, đây là A Tuyết sao?

Đúng là vậy, nhưng sao giờ phút này hắn cho nàng cảm giác xa lạ đến thế.

"Cuối cùng ngươi cũng tới." Tống Chỉ Thi mở miệng phá vỡ trầm mặc.

Đôi mắt xinh đẹp màu tro lạnh lướt nhẹ qua dáng vẻ đang cười đắc ý của Tống Chỉ Thi, ánh mắt Đông Phương Tuyết ngừng lại một chút, trong mắt không gợn chút sóng, đến khi đôi mắt nhìn về phía Nguyệt Trì Lạc, trong nháy mắt chợt nhu hòa trở lại.

Lòng Nguyệt Trì Lạc vốn đang rối rắm thành một đoàn bởi vì cái thoáng nhìn nhàn nhạt này của Đông Phương Tuyết, đột nhiên ổn định lại không ít, nhưng mà vẫn không kiềm được lo lắng.

Đông Phương Tuyết mở miệng, nhưng không phải trả lời câu nói của Tống Chỉ Thi, hắn nói: "A Lạc, đừng sợ!"

Nguyệt Trì Lạc bất lực cười cười, ngươi một người một ngựa mà đến, ta làm sao có thể không sợ, làm sao có thể không lo lắng?

Trong mắt phượng của Tống Chỉ Thi chợt lóe lên một tia ảo não, tay khẽ run rẩy, giữa cổ Nguyệt Trì Lạc cũng vì vậy mà nhiều thêm một đường vết máu.

Đông Phương Tuyết thu lại lông mày, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Tống Chỉ Thi: "Ta đã thả A Tường ra rồi, ngươi còn muốn như thế nào?"

Nghe vậy, Tống Chỉ Thi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Vì đề phòng ngươi ở đây giở trò quỷ kế, ta không thể thả người, A Tuyết, ta không muốn làm khó dễ ngươi, nếu như ngươi muốn mạng của nàng, thì hãy tự mình từ nơi này nhảy xuống." Nói xong, nắm chặt kiếm trong tay, tăng thêm hai phần lực đạo.

Đông Phương Tuyết gì cũng không nói, gần như là lập tức xốc lên vạt áo nhắm thẳng về phía vách núi đen.

"A Tuyết! !"



Đông Phương Tuyết gì cũng không nói, gần như là lập tức xốc lên vạt áo nhắm thẳng về phía vách núi đen.

"A Tuyết! !"

Nguyệt Trì Lạc kinh hoảng gào to một tiếng, thanh âm to lớn khác thường, con ngươi cũng trừng lớn, trong đôi mắt là cố hết sức cầu xin cùng đau thương, nàng ngưng mắt nhìn hắn, nỉ non nói: "A. . . Tuyết. . . . . . Không. . . Được. . . . . . Nhảy. . . . . ."

Trên có trời xanh, dưới có hoàng tuyền.

Ta nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, nhưng mà, xin ngươi đừng tàn nhẫn bỏ lại mình ta như vậy.

Thấy Đông Phương Tuyết không nói, lòng Nguyệt Trì Lạc nóng như lửa đốt, nức nở nói: "A Tuyết, A Tuyết, đừng tàn nhẫn như vậy, ta tình nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, nhưng van cầu ngươi, đừng bỏ ta lại một mình."

Nước mắt, ngưng kết thành châu.

Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Tuyết đã quay người trở lại đi tới trước mặt Nguyệt Trì Lạc.

Tống Chỉ Thi lạnh lùng nhìn hai người, mũi kiếm tiếp tục dùng lực đâm xuống, lạnh lùng nói: "A Tuyết, đừng có ép ta."

Đông Phương Tuyết cười yếu ớt, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt nhu hòa hắn vươn tay vuốt vuốt tóc nàng, hôn một cái lên khóe môi nàng, bất đắc dĩ thở dài, khẽ nói: "Đồ ngốc!"

"A Tuyết?" Nguyệt Trì Lạc vui mừng nhìn hắn, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, Đông Phương Tuyết cười cười, thế nhưng một giây kế tiếp, vào lúc Nguyệt Trì Lạc chưa kịp phản ứng thì Đông Phương Tuyết đã ra tay như điện điểm huyệt đạo của nàng.

Nguyệt Trì Lạc không thể tin trừng lớn mắt, nước mắt xoành xoạch rơi xuống, A Tuyết điểm huyệt đạo nàng, không thể phủ nhận là hắn đã hiểu rõ nàng, cho nên vào thời khắc này mới có thể điểm huyệt đạo của nàng.

"A Tuyết. . . Đừng. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc mấp máy đôi môi, không tiếng động phun ra mấy chữ.

"A Lạc, ta không thể bỏ mặc để nàng chết được, nhưng A Lạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải vì ta mà hãy sống chọ thật tốt." Nói xong, Đông Phương Tuyết cười rồi xoay người, áo ngoài y phục trắng tung bay phất phới.

Nguyệt Trì Lạc trơ mắt nhìn, nhìn nam tử một thân áo trắng tôn quý như Thần Tiên, bằng một tư thế tuyệt mỹ hắn thả người nhảy xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy.

Khoảng khắc đó, trời đất như đang xoay tròn.

Khoảng khắc đó, trong mắt Nguyệt Trì Lạc chỉ có một bộ y phục trắng ấy.

Một điểm trắng nhỏ đó, cuối cùng biến mất trong đáy cốc sâu thẳm.

Nàng đau quá, đau đến tê tim nát phổi, như có thứ gì đó đang vỡ vụn trong lồng ngực.



Nàng đau quá, đau