
ần nữa: "Vương Gia vẫn luôn tìm nó, không ngờ lại có thể ở chỗ Vương phi." Càng không ngờ tới chính là, nó thế nhưng lại bị người ta lấy đi.
"Vương phi, ty chức nhất định phải lấy Hợp Thị Bích trở về." Nói dứt lời, cũng không đợi Nguyệt Trì Lạc đồng ý, Tiêu Mặc vội đuổi theo Nguyệt Vũ Chi.
Nguyệt Trì Lạc nhíu lông mày, sờ sờ một vật vẫn luôn được nàng giấu ở trước ngực mà cười cười.
Hợp Thị Bích này, quả thật là món đồ tốt.
Lúc xế chiều, Tiêu Mặc đuổi theo Nguyệt Vũ Chi vẫn không thấy trở lại, nhưng Vương phủ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt liếc nàng một cái, miễn cưỡng cười nói: "Không biết thái tử phi có chuyện gì quan trọng? A Tuyết không có ở đây."
Tống Chỉ Thi cười nói: "Bổn cung tới tìm ngươi."
"Không biết thái tử phi lại nghĩ ra được kế gì để đối phó bản phi?"
"Vương phi nói đi đâu rồi, Bổn cung tìm ngươi chẳng qua là cảm thấy có chuyện cần phải nói cho ngươi biết."
"Bản phi không muốn biết." Nguyệt Trì Lạc cười khẩy nói.
Tống Chỉ Thi hừ lạnh: "Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết Vương Gia tại sao cưới ngươi sao?"
Đuôi lông mày giật giật, nói không muốn biết là giả, việc này vẫn là một cây gai trong lòng Nguyệt Trì Lạc.
Nhưng Nguyệt Trì Lạc chỉ mỉm cười nói: "Ngươi mà cũng tốt bụng như vậy sao?"
Vểnh môi cười một tiếng, Tống Chỉ Thi nói: "Ta đúng thật không có tốt bụng, chẳng qua ta nghĩ ngươi vẫn luôn muốn biết A Tuyết tại sao phải cưới ngươi làm vợ? Ngươi thứ nhất không có quyền, thứ hai không có thế, thứ ba không có dung mạo, ngươi cho rằng A Tuyết tại sao cưới ngươi? Muốn biết không? Muốn biết thì đi theo ta."
Nói xong, Tống Chỉ Thi bình tĩnh cười một tiếng, xoay người lập tức rời đi.
Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một chút, trong lòng biết chắc lần này Tống Chỉ Thi nhất định không có tốt bụng như thế, nhưng nàng thật sự muốn biết.
Cuối cùng, nàng lấy Hợp Thị Bích thật giao cho Thập Thất, thay đổi bộ quần áo rồi đi theo Tống Chỉ Thi.
Khi đi đến cửa trước thì bị Cao tổng quản ngăn cản, Nguyệt Trì Lạc cười nhẹ điểm huyệt đạo của hắn.
Đi theo Tống Chỉ Thi quẹo trái rẽ phải, cuối cùng hai người ra khỏi cửa thành, dừng lại ở một nơi không có người qua lại.
Nguyệt Trì Lạc mơ hồ cảm thấy không có chuyện gì tốt, khóe mắt nhảy lên, không chút hảo cảm hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta không có thời gian chơi trốn tìm với ngươi."
"Ngươi gấp cái gì? Ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tống Chỉ Thi châm chọc cười một tiếng, tươi cười không thể che giấu sự ác độc, đôi mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm vào người Nguyệt Trì Lạc, nàng cười khẩy nói: "Người đúng là một nữ nhân ngu xuẩn, ngươi cho rằng A Tuyết tại sao cưới ngươi, ngươi biết không? Là ta bảo A Tuyết cưới đấy, nếu như không phải là ta, ngươi cho rằng ngươi có thể lên làm Tứ vương phi sao?"
A Tuyết là vì Tống Chỉ Thi mới cưới nàng, mặc dù đã sớm biết Đông Phương Tuyết cưới nàng là có nội tình, nhưng vừa nghe người ta nói như thế, Nguyệt Trì Lạc vẫn cảm thấy rất khổ sở, trong lòng mơ hồ có chút đau nhói.
Suy nghĩ lại, Nguyệt Trì Lạc nói: "Tại sao, tại sao phải bảo A Tuyết lấy ta?"
Tống Chỉ Thi nói: "Ngày đó ở buổi tiệc Thiên Kim, ta đã nhìn trúng ngươi, là vì ngươi hoàn toàn không có chỗ dựa, ta bảo A Tuyết cưới ngươi, là vì A Tuyết chỉ thích nữ nhân thông minh. Cho nên ta muốn hắn đời này sẽ không yêu ngươi, vậy thì tương lai hắn hay A Tường mặc kệ ai làm Hoàng đế, ta vẫn chiếm được một chỗ nhỏ nhoi ở trong lòng hắn."
Nữ nhân này, cũng thật thâm độc!
"A Tuyết tại sao phải nghe lời ngươi?" Không có hứng thú nghe lời nói nhảm, Nguyệt Trì Lạc hỏi chuyện muốn hỏi nhất.
Tống Chỉ Thi híp híp mắt, trong mắt phượng có cái gì chợt lóe lên: "Ta yêu A Tường, ta không muốn làm cho hắn hiểu lầm ta và A Tuyết có cái gì, ta từng hỏi xin hắn muốn một nguyện vọng, ta bảo hắn cưới ngươi, ngươi không quyền không thế, tương lai cho dù A Tuyết muốn đoạt vị, ngươi cũng không giúp hắn được cái gì, vì vậy ta mới bảo hắn cưới, cho nên hắn đồng ý cưới."
Nguyệt Trì Lạc càng nghe, môi mím lại càng chặt.
Đông Phương Tuyết yêu Tống Chỉ Thi.
Yêu đến mức nguyện ý vì nàng ta mà cưới một nữ nhân mình không thương?
Đông Phương Tuyết yêu Tống Chỉ Thi.
Vì nàng ta, sẵn sàng cưới một nữ nhân không quyền không thế.
Đông Phương Tuyết yêu Tống Chỉ Thi, rất yêu rất yêu....
Nguyệt Trì Lạc bất chợt có chút vô lực, nàng mấp máy cánh môi tái nhợt, cảm thấy rất đau rất đau, hết sức kiềm nén không để cho mình mất khống chế, nàng từ tốn nói: "Vậy thì thế nào? Mặc dù là ngươi bảo A Tuyết cưới ta, mặc dù người A Tuyết yêu trước kia chính là ngươi, nhưng hiện bây giờ, người hắn yêu chính là ta, ta mới đúng là thê tử của hắn."
"Ngươi xác định A Tuyết yêu ngươi?" Tống Chỉ Thi nhếch miệng, cười hỏi ngược lại.
Nguyệt Trì Lạc lảo đảo lùi lại một bước, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay cảm thấy rất đau, nhưng mà không cảm thấy đau bằng trong tim. Đúng vậy, hắn chưa bao giờ nói yêu nàng, hắn thật sự yêu nàng sao?
Nguyệt Trì Lạc trong khoảnh khắc cảm thấy mê mang, rốt cuộc hắn có yêu nàng hay không?
Hắn rốt cuộc là yêu Nguyệt Trì Lạ