
thớt, dạ ớt ngâm, con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác).
Nhìn tất cả mọi người đang cười, vì thế, cánh môi Nguyệt Trì Lạc nhếch một cái, cũng cười theo, một loại cười ngu ngơ ngốc nghếch, theo lời Đông Phương Tuyết nói, mỗi lần nàng cười như vậy, dáng vẻ đó thoạt nhìn thật đúng là vô cùng ngây ngô, vô cùng ngốc nghếch.
A, đứa nhỏ ngốc đó của nhà ai thế!
Phu phụ Tứ Vương Gia cùng phu phụ thái tử ngồi đối diện, quả thật chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.
Nguyệt Trì Lạc nhìn lướt qua Quý Phi ngồi ở trên cao, nữ nhân đó cứ như không có chuyện gì đang nói gì đó với người con gái nhỏ nhắn bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc đang muốn nhìn kỹ thêm, thế nhưng, còn chưa kịp đánh giá, đã nghe được Hoàng đế mở lời trước: "Nam Cung thái tử đường xa đến thăm hỏi, trẫm thay mặt nước Đông Phương chào đón ngươi."
Nam Cung Dạ giơ lên ly rượu, khẽ cúi đầu nói: "Thật đã làm phiền!"
Nguyệt Trì Lạc cảm thấy hơi đổ mồ hôi, Nam Cung Dạ này thế nhưng chỉ nói có bốn chữ như vậy.
Nhìn thấy Hoàng đế cũng không chấp nhất, ngược lại còn cực kỳ hào hứng.
Nguyệt Trì Lạc lướt nhanh qua toàn trường, tầm mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt đen của Nam Cung Dạ.
Một khắc đó, Nguyệt Trì Lạc đã suy nghĩ, nơi nào có Nam Cung Dạ thì nơi đó có gió lạnh, hơn nữa còn là hàng loạt.
Hắn nhếch nhếch môi mỏng cười, cười một tiếng một cơn gió lạnh, lúc hắn không cười thì trận trận kéo đến.
Người bình thường nhất định sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Nguyệt Trì Lạc coi như bị thổi hai lần nên cũng đã quen rồi.
Vì thế, Nguyệt Trì Lạc không chút khách khí tặng lại cho hắn một cái liếc mắt.
Sau đó, tầm mắt Nguyệt Trì Lạc chuyển đến trên người mỹ nhân bên cạnh hắn, đúng là mỹ nhân nha, thật sự là một mỹ nhân.
Mỗi một cử chỉ đều là ngàn loại phong tình, nàng có một đầu tóc kiểu hoa văn bèo, còn có một đôi mắt màu xanh nhạt.
Mỹ nhân như cảm ứng được ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt câu hồn quyến rũ như có điện ném về phía nàng.
Suy nghĩ Nguyệt Trì Lạc đầu bắt phản ứng, mỹ nhân đó mà lại liếc mắt đưa tình với nàng?
Nhưng sau đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn kỹ lại đôi mắt quyến rũ đưa tình đó của mỹ nhân là ngắm nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không còn hứng thú.
Kéo kéo ống tay áo Đông Phương Tuyết, nói: "Ngày Vân Đăng Tiết ta đã gặp hắn." Nàng chỉ chính là thái tử Nam Cung Dạ.
Đông Phương Tuyết kề sát vào nàng, rất có hứng thú mà nói: "Thật ra ta cũng từng gặp hắn."
"Hả?" Nguyệt Trì Lạc kinh ngạc nói: "Lúc nào?"
"Ngày Vân Đăng Tiết, lúc ta đang ôm nàng."
Vẻ mặt Nguyệt Trì Lạc thoáng qua một tia lúng túng: "Vậy ngươi nhận ra hắn rồi?"
"Ừ." Đông Phương Tuyết gật gật đầu.
Nguyệt Trì Lạc xoắn lên hàng lông mày thanh tú, nghiền ngẫm cười nói: "Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta cũng cảm thấy không đơn giản, sau đó càng nhìn càng không tầm thường, loại cảm giác đó hôm nay đã được chứng thực rồi."
Đông Phương Tuyết hỏi: "Cảm giác gì?"
Nguyệt Trì Lạc đáp: "Lúc hắn cười tụa như có gió lạnh thổi qua, khi không cười thì trận trận kéo tới." Vừa nói xong nhịn không được thoáng liếc mắt nhìn qua, cảm thấy thời tiết hiện nay nếu như nhìn thêm vài lần chắc có thể hạ thấp được nhiệt độ lúc này.
Đông Phương Tuyết bấm bấm lòng bàn tay nàng, giọng trầm xuống nói: "Không cho nhìn." Thật là bá đạo à!
"Hắn và ngươi đều đẹp mắt như nhau, ta còn chưa có nhìn đủ." Nguyệt Trì Lạc nhìn người nào đó cười cười, đáng tiếc đáp lại nàng là từng luồng gió lạnh.
"Nếu nàng muốn nhìn cho đủ thì buổi tối chúng ta về nhà rồi nhìn, hoặc là nàng muốn nhìn bây giờ cũng được." Đông Phương Tuyết lại bấm bấm eo nàng, đôi môi đỏ mọng nhẹ mơn trớn lên vành tai nàng rồi cắn một cái, kèm theo hứng thú đầy mê hoặc.
"Ta mới không cần á, ta chỉ thích nhìn hắn."
"Ta nói không được nhìn!"
"Ta cứ thích nhìn!"
"Không được nhìn!" Tay Đông Phương Tuyết gia tăng thêm chút lực trên eo nàng, sắc mặt đã đen không thể đen hơn.
Nguyệt Trì Lạc xấu hổ đỏ mặt, không được tự nhiên chuyển động thân thể, vô tình vạt áo quét qua cái bàn làm cho ly rượu rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, thanh âm vang vọng ở trong đại sảnh, lộ vẻ đặc biệt lúng túng, đặc biệt chói tai.
Nguyệt Trì Lạc lúc này mới phát hiện, ánh mắt của rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ, tình cảnh này hình như có hơi quá mức, ngay cả sắc mặt của Hoàng đế cũng bắt đầu có phần khó coi, huống chi những người khác!
Vì vậy nhếch miệng, đối diện với cái nhìn của mọi người trong đại sảnh, vẻ mặt vô hại cười cười: "A Tuyết, cái ly của ngươi rơi rồi." Giọng nói ấy rất nhỏ rất mềm mại, biểu tình kia rất vô tội rất ngây thơ.
Mọi người mê mang, cái lý đó không phải là Tứ vương phi đánh rơi hay sao? ! !
Khóe miệng Đông Phương Tuyết giựt giựt vài cái, rất giỏi, rất cường đại!
Tối nay hắn sẽ cho nàng được mở mang kiến thức cái gì gọi là, ‘Rất gợi cảm, rất bạo lực’!
Mọi người rối rít thu hồi tầm mắt, Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy bên môi Đông Phương Tuyết thoáng hiện nụ cười bí ẩn, không nhịn được rụt rụt cổ, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhưng không hề có chú