Polly po-cket
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327033

Bình chọn: 9.00/10/703 lượt.

năm thua, nhưng cũng không thỏa hiệp, nước Đông Phương cũng gần như mất cảm giác rồi.

Nhưng lần này so với trước kia có chút không giống, nước Đông Phương đã liên tục bị đánh mất ba tòa Thành.

Lần này nếu không phải chiến tranh có quy mô lớn, Hoàng đế cũng chưa đến mức phái Long Đại tướng quân ra trận.

Khi Nguyệt Trì Lạc nghe được tin tức đó cũng chỉ nhíu mày, sau đó lại tiếp tục vẽ một bức họa mà nàng trân quý đến đáng ghét.

Thập Thất kéo tay áo, không ngừng mắng nàng máu lạnh, nàng cũng không để ý.

Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa.

Cuộc sống cùng tình yêu của Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc vô cùng mỹ mãn.

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy Đông Phương Tuyết cũng không phóng khoáng cho lắm, thỉnh thoảng nàng muốn nói vài câu với Huyền Chi Thất thì hắn sẽ có dấu hiệu uống dấm, phát hiện ra điểm này khiến Nguyệt Trì Lạc thật cao hứng.

Vui vẻ càng nhiều, Nguyệt Trì Lạc sẽ cảm thấy tâm tình càng thêm nặng nề.

Nàng sợ, nếu lỡ nàng chết đi, A Tuyết làm thế nào?

A Tuyết đau lòng thì phải làm sao?

Mỗi lần nghĩ đến đây, Nguyệt Trì Lạc chỉ cảm thấy tâm tình vừa hạnh phúc vừa nặng trĩu!

Ngày hôm đó, Nam Cung thái tử Nam Cung Dạ đến thăm hỏi.

Nguyệt Trì Lạc vốn nghĩ rằng sẽ không còn gặp lại cái người băng tuyết như mỹ nhân đó nữa, nhưng mà vượt ngoài dự đoán, hai ngày sau, nàng lại gặp được người đó lần nữa.

Ở trên đường Đế Đô, ở giữa phố chợ biển người mênh mông, Nguyệt Trì Lạc gặp được Nam Cung thái tử Nam Cung Dạ đi sứ sang nước Đông Phương.

Không giống với lần trước ở chợ đêm, lần này, hắn ngồi cỗ kiệu cao quý dẫn theo mỹ nhân, lên giọng đưa tin là muốn đến đây.

Giữa cổ kiệu lộng lẫy cao quý, rèm che màu nhạt rũ xuống, loáng thoáng còn nhìn thấy ngồi phải trái hai bên đều là mấy vị mỹ nhân, hắn ngồi ở giữa trong tay cầm chiếc cốc hình lưỡi liềm, nhấp nhẹ rượu, trên dung nhan tuấn mỹ là biểu cảm rét lạnh tới cực điểm.

Nguyệt Trì Lạc đứng ở trên cổng thành, nhìn Đông Phương Tuyết cùng thái tử tiếp đãi người nọ.

Buổi tối, trong hoàng cung Hoàng đế đón gió tẩy trần tiếp đãi Nam Cung Dạ!

Thời điểm Đông Phương Tuyết tới đón Nguyệt Trì Lạc, Nguyệt Trì Lạc nhàm chán hỏi một câu: "A Tuyết, ngươi cảm thấy lần này Bắc quốc khai chiến, có liên quan đến việc Nam Cung Dạ tới đây hay không?"

Bắc quốc khai chiến, Nam Cung thái tử đến viếng thăm, nước Đông Phương nội chiến.



Bắc quốc khai chiến, Nam Cung thái tử đến viếng thăm, nước Đông Phương nội chiến.

Quá nhiều trùng hợp, cũng không thể nói là trùng hợp, suy nghĩ một chút cũng biết đại khái.

Đông Phương Tuyết gần như không có suy nghĩ gật đầu một cái: "Không có nhiều trùng hợp như vậy, bọn họ muốn chiếm lấy nước Đông Phương, cũng phải xem có bản lãnh đó hay không?"

Lúc hắn nói lời này, đôi mắt hơi nhíu lại, tròng mắt màu tro lạnh chứa đầy sự tàn nhẫn và tuyệt tình, Nguyệt Trì Lạc bây giờ mới cảm thấy hắn đối với nàng đúng thật là rất ôn nhu. Trong khoảng thời gian này cũng không có nhìn thấy Đông Phương Tuyết đối đãi với nữ nhân nào khác như thế, vì vậy, Nguyệt Trì Lạc cảm giác đãi ngộ của mình và những người khác thật đúng là một cấp bậc không dễ có, cho nên hiện tại nàng vô cùng thỏa mãn.

Nguyệt Trì Lạc nắm kéo tay Đông Phương Tuyết, nhếch lông mày thật cao, hơi mỉm cười nói: "Có A Tuyết ở đây, thật sự không sợ bọn họ có âm mưu quỷ kế gì, hơn nữa ngươi không cắn trả lại một nhát thật đúng là tiện nghi cho bọn họ."

"A Lạc, nàng không sợ mất nước sao?" Đông Phương Tuyết hỏi.

Nguyệt Trì Lạc hưng phấn hỏi ngược lại: "Có ngươi ở đây, nước này có thể mất sao?"

Nàng rất tin tưởng hắn, vô cùng tin cậy!

Đông Phương Tuyết cười cười, ôm lấy nàng đi vào đại sảnh yến hội, nhiệt độ cơ thể của nàng nhàn nhạt truyền đến, hắn cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm, loại cảm giác được nàng tin cậy này thật tốt, Đông Phương Tuyết phát hiện, đáng chết nó lại làm cho hắn vô cùng thỏa mãn!

Gần như cùng đi vào với bọn họ còn có thái tử Đông Phương Tường và thái tử phi Tống Chỉ Thi.

Nguyệt Trì Lạc cho rằng ít nhất Đông Phương Tuyết cũng cần nên chào hỏi bọn họ một tiếng, nhưng hắn cứ thế ôm lấy nàng coi như không nhìn thấy đi lướt qua, Nguyệt Trì Lạc lúc này mới giật mình, hai người bây giờ e rằng đã đến nông nỗi ngươi chết ta vong, không chết không ngừng.

Trước kia tối thiểu còn duy trì ngoài mặt hài hòa, hiện tại lúc này căm phẫn thật đúng là không phải bình thường.

Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết, hắn đang cười, dáng cười ôn nhuận muôn đời không thay đổi, cười giống như loài Hồ Ly.

Sau đó, Nguyệt Trì Lạc đưa ra một kết luận, nếu như có một ngày nào đó ai chọc đến Đông Phương Tuyết, mà hắn không cười nữa thì người nọ có thể sẽ biến mất, mà ngay cả quan tài cũng không cần chuẩn bị.

Nguyệt Trì Lạc lại nhìn phu phụ thái tử, hai người bọn họ cũng đang cười, Nguyệt Trì Lạc tiếp tục đảo quanh đại sảnh một vòng, đại thể toàn bộ mọi người đều mang theo ý cười, có cười khen tặng, có cười bí hiểm, còn có cười cao cao tại thượng, Nguyệt Trì Lạc rốt cuộc được mở mang kiếm thức cái gì gọi là chân chính Tiếu Diện Hổ*.

*Ý nói lòng người nham hiểm: Khẩu Phật tâm xà, miệng thơn