Teya Salat
Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324401

Bình chọn: 8.5.00/10/440 lượt.

hòng tiếp khác, đối phương là tổng giám đốc Nam Cung Tĩnh mà công ty chúng ta đang hợp tác."

Nam Cung Tĩnh?

Tiếp khách?

Nguyệt Trì Lạc rất thích hai chữ này!

Nheo lại đôi mắt hẹp dài, cô như cười như không liếc mắt nhìn Tống Trăn. Tống Trăn dời mắt đi, cười nhạt không nói gì nữa.

Vô cùng bình tĩnh!

Nguyệt Trì Lạc lại cười.

Cô đi thẳng về phía phòng làm việc, ở chỗ rẽ, lại vừa hay nhìn thấy trợ lý bối rối cầm chén cà phê bước ra từ phòng làm việc, nhíu chặt lông mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.

Nguyệt Trì Lạc đi tới, nghe thấy có người hỏi: "Sao vậy?"

"Xong đời rồi. . . . . . Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc." Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc. . . . . . . . . . . .

"Xong đời rồi. . . . . . Lúc tôi mang cà phê vào vô ý làm đổ lên người tổng giám đốc."

Trợ lý nói nhỏ: "Rõ ràng cầm rất cẩn thận, không biết làm sao lại làm đổ cà phê lên người tổng giám đốc. Tổng giám đốc còn phải tham dự họp báo, may mà có tổng giám đốc Nam Cung, nếu không thật sự không biết phải làm sao."

"Cô đấy. . . . . . Sao lại không cẩn thận như vậy?"

"Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng hiểu sao lại làm đổ cà phê, là tôi sơ ý."

"Lần sau chú ý một chút. . . ."

Nguyệt Trì Lạc cười lạnh.

Không nghe tiếp nữa, cô đứng bên cửa phòng khép hờ, qua khe cửathấy Nam Cung Tĩnh lấy một chiếc cà vạt màu xanh ngọc từ túi đồ ra. . . . . Đưa cho Đông Phương Tuyết đang chau mày, vẻ mặt lạnh băng.

Chiếc cà vạt kia không phải mua từ trung tâm thương mại Thế Kỷ sao?

Lúc ấy Nam Cung Tĩnh nói thế nào nhỉ?

Hình như. . . . . . Trong vòng ba ngày, cô ta sẽ khiến A Tuyết dùng chiếc cà vạt màu xanh ngọc cô ta mua đó.

Ồ. . . . . . Hôm nay vừa đúng ngày thứ ba.

A!

Bên này.

Đông Phương Tuyết cũng không nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn Nam Cung Tĩnh.

Ánh mắt hờ hững không dậy nổi gợn sóng.

Nam Cung Tĩnh đưa cà vạt lên, hàng mày lộ vẻ tự nhiên thoải mái.

Cô ta lải nhải liên tục: "Tiểu Lý cũng quá sơ ý rồi, sao lại làm đổ cà phê lên người anh như vậy. Lát nữa còn có buổi họp báo, không có cà vạt thì chẳng ra sao cả. . . . . . Chiếc cà vạt này em mua cho bạn trai, bây giờ. . . . . . đúng là tiện cho anh."

A Tuyết có nhận không?

Mua cho bạn trai em. . . . . . Những lời này đúng là ám chỉ trắng trợn!

Nguyệt Trì Lạc đứng ngoài cửa, đôi mắt khép hờ nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, nhưng lại lo lắng siết chặt bàn tay.

Thật ra cô cũng có ý dò xét.

Nếu không giờ phút này cô nên thoải mái đi tới mà không phải núp ở ngoài quan sát thái độ của hắn.

Đông Phương Tuyết nhíu mày, hàng mày dày rậm cong lên.

Hờ hững liếc mắt nhìn cà vạt trên tay, tầm mắt chuyển tới khuôn mặt bình thản của Nam Cung Tĩnh, bình tĩnh nhìn Nam Cung Tĩnh mấy giây, đôi mắt màu xám lạnh lẽo xinh đẹp không thể hiện cảm xúc.

Nam Cung Tĩnh bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy hơi bối rối.

"Đông Phương Tuyết?" Cô giơ cà vạt lên thử kêu một tiếng.



"Đông Phương Tuyết?" Cô giơ cà vạt lên thử kêu một tiếng.

Đông Phương Tuyết vẫn không nhúc nhích, nhưng tầm mắt lướt qua Nam Cung Tĩnh, hướng về phía bầu trời bao la vô ngần ngoài cửa sổ.

Trống rỗng, như có như không.

Khiến hắn có vẻ thương cảm biết bao.

Nhưng lại. . . . . . Tuyệt mỹ khiến người ta chết mê chết mệt!

Nam Cung Tĩnh chau mày, đôi môi đỏ thắm cong lên, hờn dỗi lườm Đông Phương Tuyết, gắt giọng: "A Tuyết. . . . . Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, anh còn ngẩn người gì thế? Còn chần chừ gì chứ?"

Nói xong, Nam Cung Tĩnh hình như đã mất kiên nhẫn, tiến lên cởi bỏ chiếc cà vạt bẩn trên người Đông Phương Tuyết, ném lên mặt bàn.

Nhón chân lên, lại gần Đông Phương Tuyết.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua bờ vai hắn, rồi từ bả vai lướt đến cổ. Động tác vô cùng nhẹ nhàng khéo léo, mang vẻ quyến rũ, như có như không, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Như thể quyến rũ, nhưng hình như. . . . . . chỉ là động tác vô tâm.

Nhẹ nhàng như vậy khiến lòng người như bị thứ gì đó cào cấu, ngưa ngứa, tê dại.

Tầm mắt Đông Phương Tuyết bỗng sáng lên chút, nhưng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hờ hững, nhẹ nhàng.

Lơ lửng, trống rỗng.

Thương cảm, lạnh nhạt mà tuyệt thế!

Nhưng dường như những thứ Nam Cung Tĩnh làm không hề có ảnh hưởng gì với hắn.

Không hề có chút ảnh hưởng nào!

Nam Cung Tĩnh thấy vậy, lại cong làn môi đỏ thắm lên, cười khe khẽ một tiếng.

Tiếng cười trong trẻo, êm tai như tiếng chuông khiến tâm trạng người ta phải chấn động.

Cô cầm chiếc cà vạt màu xanh ngọc mới tinh, vòng cánh tay trắng nõn qua cổ Đông Phương Tuyết, nhón chân sửa sang lại cho hắn.

Hai người chỉ cách nhau một ngón tay.

Gần như vậy. . . . . . Gần như vậy.

Gần như vậy, mập mờ như vậy, ấm áp như vậy.

Bàn tay của Nguyệt Trì Lạc cứng ngắc trên cánh cửa, thân thể Nguyệt Trì Lạc sững sờ.

Không thể động đậy như thể xác chết.

Cô muốn đẩy cửa đi tới, cô không muốn dò xét nữa.

Nhưng ngay khi cô đẩy cửa, Nam Cung Tĩnh. . . . . . kề sát hắn như vậy, nhưng hắn lại. . . . không hề cự tuyệt.

Vì vậy, động tác của cô dừng lại