
”
“Em thấy trong ‘lĩnh vực giải trí’, chính anh đã nói với em, suốt ngày đêm ở nơi đó huấn luyện.” Hô hấp của cô cũng dần bình tĩnh lại. “Thời điểm
đứng ở đó, em liền suy nghĩ, nếu như có một ngày, em cũng có thể như
anh, hạnh phúc tốt nghiệp tại nơi đó, sau này trở nên toàn năng, vậy em
không còn gì để hối tiếc.”
“Em nói với Mục Hi, em muốn gia nhập Live.”
Có lẽ rất nhiều người cảm thấy, lấy bản thân cô và cảnh ngộ của gia đình, vào làng giải trí là một sự lãng phí và đạo đức giả.
Có thể bảo hộ chính mình, tại sao lại muốn lựa chọn phơi bày chính mình đi đối mặt với gian khổ? Nhất là với những người phụ nữ.
Lúc trước khi Giản Vũ Doanh biết cô và Tư Không Cảnh yêu nhau, cũng đã nói
với cô, nếu như Tư Không Cảnh thật lòng yêu cô đợi cô, cô rời khỏi vòng
giải trí, đó cũng không phải lựa chọn không tốt?
Nhưng nếu có
người chân chính hiểu cô, rồi sẽ biết cô, cô có bao nhiêu tình cảm với
anh, cô có bao nhiêu hi vọng có thể sóng vai cũng anh.
Trong quan điểm tình yêu của cô, có thể sóng vai với anh, là chìa khóa để duy trì
mối quan hệ lâu dài, mà không phải là luôn tìm cách bảo hộ cô.
Em muốn có thể nhìn thẳng anh, mà không phải nhìn lên anh, hoặc chờ anh quay lại nhìn em.
Bởi vì nếu em không đủ tư cách đứng bên cạnh anh, em có tài đức gì mong anh trung trinh một lòng với mình?
Sau khi Phong Hạ nói xong vẫn cẩn thận nhìn anh.
Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc anh rốt cuộc có hiểu hay không.
Trong xe vẫn duy trì sự trầm mặc.
Ngón tay Tư Không Cảnh nhẹ nhàng đập vào thành cửa sổ, rất chậm, liên tục như vậy.
Suy nghĩ của cô cũng theo động tác của anh, rất chậm, từng đợt từng đợt tạm dừng.
Hồi lâu, anh tự tay tắt động cơ xe.
“Hạ Hạ,” Âm thanh của anh trầm thấp. “Anh nhớ anh đã nói, chỉ cần em cảm
thấy vui, anh sẽ để em làm, cuộc sống này rất ngắn, nếu không được như
nguyện mà qua đi, như vậy sẽ hối hận cả đời.”
“Cho nên, đáp án
của anh cho em chính là cái này.” Lúc này anh đưa tay ra, nắm lấy bàn
tay của cô vì lo lắng mà nắm chặt thành quyền, bao lấy bàn tay ấy trong
lòng bàn tay chính mình. “Tùy duyên.”
Đáp án của anh không phải chỉ đơn giản là tin tưởng hay hoài nghi, mà là… tất cả tùy theo duyên phận.
Tình yêu rất khó lý giải, anh nhìn không ra cảm xúc sâu thẳm trong lòng
mình, anh chỉ biết, anh không thể bỏ được việc ép buộc cô, anh cũng biết anh không cách nào để ép buộc.
Hạ Hạ, em làm việc em muốn làm,
chúng ta vẫn còn ở cạnh nhau, anh sẽ coi chừng tình yêu của chúng ta,
cho đến một ngày, việc cuối cùng em muốn làm là cãi nhau với anh, chúng
ta xảy ra cãi vã, chúng ta không thể lí giải đối phương, chúng ta càng
lúc càng cách xa, cuối cùng chúng ta mệt mỏi, chúng ta cố gắng cứu vãn,
nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả…
Như vậy, lúc này anh dùng tất cả tình cảm trong lòng để yêu, tùy duyên.
Lòng bàn tay của anh lạnh lẽo, cô cắn môi nhịn trong chốc lát, nước mắt dần dần chảy xuống từ hốc mắt.
Tư Không Cảnh hít một hơi thật sâu, lướt qua tay lái, ôm chặt cô vào trong ngực mình.
Cô dán chặt vào lồng ngực của anh, nước mắt liên tiếp rơi xuống, hôi lâu, cô hé môi, dùng khẩu hình lặng lẽ nói ra ba chữ.
Ba chữ đó, đối cới cô là một lời thề trang trọng, đáy lòng cô vô cùng lý
trí, sẽ không cho phép mình không thể thực hiện cam kết, cô cũng từng
nói cho anh biết, cả đời này có lẽ cô cũng sẽ không nói với anh những
lời đó nữa.
Cho nên, không cần anh nghe được, chỉ cần cô biết là tốt rồi.
Mà Tư Không Cảnh ôm lấy cô vẫn luôn im lặng, chỉ tiếp tục vuốt lưng cô, cố chấp vỗ về.
Mà trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh, đôi mắt cũng từ từ đỏ.
**
Bộ phim ‘Hồng Trần’ đã dần tiến vào giai đoạn đóng máy.
Trong lúc này, cô không còn bị đạo diễn Kim hướng dẫn thêm lần nào nữa, mỗi một cảnh quay, tất cả đều chỉ quay trong một lần.
Cô nghe được, rất nhiều nhân viên trong đoàn đều khen cô có tiến bộ rất
lớn trong việc diễn xuất, âm thầm than thở bày tỏ sự kinh ngạc.
Mà cuối cùng cô cũng phát hiện dự cảm của mình là chính xác… Mục Hi giống
như trở thành một phần trong cuộc sống của cô, tồn tại như một người
thầy hiền bạn tốt.
Bởi vì truyền thông đại chúng, cô không thể
thường xuyên tiếp xúc với Tư Không Cảnh trước mắt mọi người, mà đối với
Mục Hi, giám đốc của một công ty giải trí mà nói, căn bản là một chuyện
khác, dĩ nhiên không có người nào dám tạo tin đồn về anh.
Vì vậy, bất kể là lúc quay phim, hay nghỉ ngơi trong studio, cô rất khiêm tốn
học hỏi anh một chút về kỹ năng diễn xuất hay câu hỏi về một phương diện nào đó.
Mà Mục Hi, quả thật đối với những vấn đề của cô, tất cả
đều có câu trả lời, có lúc còn có thể trong khi đang diễn, anh cầm tay
cô dạy cô.
“Em cảm thấy, anh bây giờ, so với lần đầu tiên em gặp
anh, thời điếm lần thứ hai gặp anh… khác nhau thật sự quá nhiều.” Cô căn bản không phải là người nhát gan, vào lúc nghỉ trưa, cô còn rảnh rỗi
cười giỡn với Mục Hi.
Lần đầu tiên gặp anh, anh đang bước xuống
từ một chiếc Land Rover, rung động toàn bộ studio, điểm danh mời cô diễn vài phút diễn phân cảnh của đối thủ, biểu hiện với thiên hạ rằng có anh gia nhập vào dàn diễn