Pair of Vintage Old School Fru
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324660

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

ặng bao trùm cả thành phố, thành phố S được bao trùm bởi một chiếc áo khoác màu trắng bạc.

Thật ra thì phía Nam thành phố, tuyết cũng không rơi nhiều như vậy.

Thời tiết bên ngoài là âm độ C, bên trong cũng không có khí ấm, nhưng nhiệt

độ trong cơ thể hai người vẫn tăng lên.

Cô vùi đầu trong ngực anh, nhỏ giọng khóc phát tiết tức giận đến mệt, sau

đó liền ngoan ngoãn nắm trong lòng anh không nhúc nhích, chỉ có âm thành sụt sịt, rất đáng thương nhưng lại đáng yêu.

“Khóc đủ chưa?” Anh nhẹ thở dài, buông cô ra một chút, vuốt hững sợi tóc bị nước mắt của cô làm ướt.

Cô nhìn ngang lồng ngực anh, cố ý không nhìn vào mắt anh.

Anh nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được nhẹ giọng nở nụ cười.

“Anh cười cái gì…” Con mèo nhỏ lập tức xù lông, liếc mắt nhìn anh. “Anh còn

cười nữa, em sẽ cho anh thua táng gia bại sản đó, em không tiếc đâu.”

Anh cực kỳ yêu cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô. “Ừ, không sao,

thua sạch thì có vợ anh, trong làng giải trí cô ấy là người hấp dẫn

nhất, rất biết kiếm tiền.”

“Ai là vợ anh…” Mặt cô càng nóng. “Tư Không Cảnh, em phát hiện, da mặt anh ngày càng dày rồi đấy.”

Tâm tình của anh rất tốt, tựa người vào cạnh bàn phía sau, khẽ tách hai

chân ra, để cho cô đứng ở giữa, duỗi tay ôm lấy cô. “Quà tặng năm mới

vào lúc anh ba mươi mốt tuổi, đúng là không gì tốt hơn.”

Khoảng

cách năm năm, thời gian qua, sau khi anh trở về nước, tình cảm của hai

người nghiêng ngả, quanh co, cuối cùng cô cũng nguyện ý ngả vào vòng tay rộng mở của anh lần nữa.

Giờ phút này,

cuối cùng anh cũng có thể nói rõ ràng với chính mình, không kể thời

gian, khoảng cách, trái tim thay đổi,tình cảm này sẽ không bao giờ thay

đổi – cô vẫn thích anh.

Mà trong năm năm này, anh khiến cô phải chịu khổ, chịu mệt mỏi, anh còn thời gian rất dài rất dài, có thể từ từ trả lại.

May mắn cuộc đánh cược trong năm năm này, cuối cùng anh cũng không thua.

“Anh thật già…” Tại sao cô lại không hiểu ý của anh, bĩu môi, trên khuôn mặt lại không che giấu được nở nụ cười.

“Thật sao?” Anh nhìn cô, chậm rãi nói. “Cái này là quà tặng năm anh ba mươi hai tuổi, phải là…”

Anh vừa nói, vừa dùng dấu tay vẽ loạn trước mắt cô. “Một đứa nhóc như vậy,

ước chừng 3,2 kg? Ừ… Đúng vậy, bẽ trai có thể nặng hơn một chút.”

Mặt cô đỏ lên, vừa thẹn vừa tức trừng anh.

“Em có biết loại ánh mắt này, rất dễ khiến đàn ông khoái chí không?” Đôi

môi mỏng vòng lên một đường cong xinh đẹp. “Mặc dù hơi nhiều quần áo,

chẳng qua anh cũng không sợ phiền toái.”

Phong Hạ bị khuôn mặt như bị cấm dục và lời nói trêu đùa của anh làm cho bối

rối, đứng tại chỗ nhìn anh một hồi, nói. “Em đột nhiên phát hiện. “Hình

như anh bị ba em ám vào người.”

Tư Không Cảnh nghe thấy lời của cô,… hồi lâu sau mới trả lời. “Đây là lời khen ngợi hay là…”

Cô càng thêm vui vẻ. “Được lắm, thì ra anh cảm thấy em so sánh anh với ba

em chính là hạ thấp anh, em phải trở về tố cáo với ông ấy.”

“Được.” Anh tự tay chỉnh lại khăn quàng cổ của cô. “Anh về với em.”

Cô nghe mà ngẩn người. “…anh về nhà cùng em?”

“Ừ.” Anh cầm tay cô. “Giao thừa, là ngày gia đình đoàn viên ăn tất niên, em nhẫn tâm nhìn anh một người lẻ loi hiu quạnh sao?”

Cô còn chưa nói, anh đã tắt đèn, dắt tay cô ra cửa, lấy chìa khóa trong túi khóa cửa phòng làm việc lại.

“Nhà em, hiện tại còn có ông bà ngoại em, ba mẹ em, anh trai chị dâu, dì

Doãn Bích và chú Kha Đắng, còn có…” Cô nhìn gò má lạnh lùng của anh,

xách theo lá gan, sâu kín nhắc nhở anh.

“Còn có bạn thân anh.” Anh xoay người đối mặt với cô, ôm cô vào trong ngực,

vẻ mặt giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào. “Kha Ấn Thích, đã lâu anh không gặp cậu ta rồi, đi thôi.”



Đường buổi tối không bị lấp, Tư Không Cảnh đi nhanh, một lúc sau đã đến dưới nhà họ Phong.

Cô bước xuống xe, nhìn anh kéo phanh thắng, tắt động cơ xe, trong lòng thổn thức.

Hơn một giờ trước, anh kéo cô trở lại, trong lòng vẫn còn những khổ sở, nhớ nhung ứ đọng không nói nên lời.

Mà một tiếng sau, anh vẫn kéo cô trở lại, nhưng lúc này đây, hai người lại cùng nhau về nhà cô.

“Còn ngây ngốc gì vậy?” Anh đã xuống xe, đi tới trước mặt cô, thấy cô còn đang ngơ ngác nhìn mình.

“Tư Không…” Cô nhìn anh không chớp mắt. “Lát nữa, anh đi cùng em đi chơi bắn pháo hoa, được không?”

Anh nhét tay cô vào áo khoác của mình, giương môi. “Được.”

“Anh thức suốt đêm cùng em nhé, đêm nay em không muốn ngủ.” Anh đưa cô đi về phía thang máy trong tòa nhà, nghe cô nói. “Nếu không, lát nữa chúng ta ra ngoài? Hay là đến bờ sông nói chuyện?”

“Đều được.” Anh bấm nút thang máy, nhỏ giọng nói. “Chỉ cần em vui.”

Bốn chữ này.

Sau khi nghe xong, cô lập tức có chút vội khẽ cúi đầu.

Sau khi mất đi rồi được lại, cái loại cảm giác sợ hãi tất cả đều không thật, cô đang nếm trải.

Anh hiểu rõ cảm xúc của cô, đi vào thang máy, sau khi nhấn số tầng, anh

thản nhiên đổi đề tài. “Lần đầu tiên gặp mặt, không mua gì cho ông bà

ngoại, có chút thất lễ.”

Cô còn đang chìm trong loạt cảm xúc của

mình, vừa nghe anh nói chuyện, mặt lập tức ngẩng lên. “Em vừa nghĩ tới!

Em muốn đến phòng làm việc lấy