
hờ em một chút.” Cô nói vào trong điện thoại, đi tới cửa, cũng không xem bên ngoài là ai, lập tức mở cửa ra.
Giương mắt nhìn người đứng người cửa thì cô cứng người, ngay cả một câu cũng không nói được.
“Anh và đoàn làm phim muốn đến Đài Loan.” Tư Không Cảnh đứng trước mặt cô.
“Trong đó lại có một nhân viên vì trong nhà có việc nên không thể đi
cùng, hiện tại lại thừa một vé mày bay.”
“Em có muốn tới địa điểm quay phim mới một chút không?” Anh nhìn cô.
Điện thoại trong tay cô còn chưa tắt, lúc này lại chỉ biết thẫn thờ nhìn anh.
“Hạ Hạ.” Giọng nói của Sharon lại lần nữa truyền ra, khiến hai người cùng nghe được rõ ràng. “Em được nghỉ phép, không sai đâu!”
Lúc này anh cong cong khóe môi, nhìn cô và rương hành lý sau lưng cô nói.
“Vé máy bay đến Đài Loan, sau đó ở đây sáu ngày, vừa đúng một tuần lễ, rất đầy đủ.”
**
Mùa hè ở Đài Loan nóng bức, mưa liên miên, những ngày chuyển giao giữa hạ sang thu càng thêm nhiều trận mưa to.
Sau khi ngồi máy bay tới đây, gần như mỗi ngày Đài Loan đều có một trận mưa to.
Bởi vậy vừa tới, cả đoàn làm phim đã xuất phát tới địa điểm quan sát thực
tế để chọn cảnh, đến cuối ngày thì ở trong khách sạn, chơi mạt chược,
nói chuyện phiếm.
Tính tình Phong Hạ rất tốt, quan hệ với đoàn
làm phim cũng không tồi, hơn nữa căn bản đang trong kỳ nghỉ phép, không
có chuyên gì khác, vì vậy mỗi ngày đều tụ tập cùng với mọi người, tâm
tình cũng không tệ.
Duy chỉ có một chuyện.
Tư Không Cảnh
vốn không có hứng thú với bất kỳ hoạt động tập thể nào, lại lần đầu tiên tham dự, khiến các nhân viên khác thụ sủng nhược kinh(*), đồng thời
cũng khiến mỗi ngày của cô, từ lúc bắt đầu mở mắt chơi đùa cùng mọi
người cho đến khi kết thúc, đều có thể nhìn thấy anh.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày thứ năm, thời tiết Đài Loan cuối cùng cũng trong xanh.
Đoàn làm phim vẫn rất chuyên nghiệp,sau khi mang theo thiết bị, lập tức xuất phát đến nơi lấy cảnh.
Phong Hạ không có nhiệm vụ trong người, sau khi đến nơi, liền đứng sang một bên nhìn những người khác làm việc.
“Đạo diễn, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, không khí xung quanh tốt hơn ở thành phố S rất nhiều.” Có nhân viên nói.
“Ừ.” Tư Không Cảnh đang khom lưng nhìn dụng cụ, nhẹ đứng dậy, xoay người đi
về phía những người khác. “Mọi người nhất trí với ý kiến này không?”
“Đạo diễn, mọi người ở đây đều cảm thấy không tệ.” Những người khác cũng phụ họa.
“Đươc.” Anh trầm ngâm chốc lát. “Còn Phong Hạ thì thấy thế nào?”
“Hả?” Thần trí cô căn bản đang trôi lơ lửng, đúng lúc chống lại ánh mắt anh, nháy mắt có chút hốt hoảng. “Vô cùng tốt.”
Anh thu tất cả vẻ mặt của cô vào đáy mắt, sau đó lại nhìn về phía mọi
người, thản nhiên nói. “Vậy sau này sẽ quay phim ở đây, công việc hôm
nay kết thúc, ngày mai tiếp tục.”
Dọn dẹp tất cả thiết bị lên xe, Phong hạ đi cuối cùng, lúc sắp lên xe, đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.
Tư Không Cảnh làm một dấu tay với người tài xế, cúi đầu nhìn cô. “Chờ một chút.”
Cô nghi ngờ nhìn anh.
“Bây giờ anh còn muốn đi một nơi, đi cũng không?” Tài xế theo dấu tay của
anh, khởi động chiếc xe đang chở những nhân viên khác, giọng nói của anh trong tạp âm này có chút không được rõ ràng.
Cô lắc đầu, thể hiện không nghe rõ.
“Anh nói”Khi xe sau lưng hai người đã quẹo vào một khúc cua đi xa, cô còn
chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người xuống, nhìn vào mắt cô. “Một khu nhà của trường đại học Đài Loạn, vừa may nằm bên cạnh công viên nước, cũng
đi không?”
Công viên nước bên cạnh trường cao đẳng Đài Loan vô cũng náo nhiệt.
Người người nhốn nháo cả khu vui chơi, nhưng lại rất có trật tự, mỗi tiết mục biểu diễn cũng rất độc đáo, mới mẻ, đắc sắc, thu hút ánh nhìn của người khác.
Phỏng Hạ buộc lại tóc, gương mặt nhỏ nhắn mang theo một
cặp mắt kính đi hòa vào trong đoàn người, mà tư Không cảnh không thay
đối bất kỳ cái gì, chỉ đội một chiếc mũ đi bên cạnh cô.
Công viên nước là hoạt động đắc biệt của trường đại học Đài Loan, cô như một cô
nhóc, lần đầu tiên được nhìn những động vậy sống hư vậy, vô cùng tò mò,
lại muốn che giấu tai mắt người khác mà luôn nhìn kỹ bốn phía.
Bởi vì thân phận, không thể tham dự được những hoạt động như của mọi người, chạy một vòng công viên, cô mới nhìn thấy một gian hàng nhỏ.
Vừa đến gần nhìn, mới phát hiện trên đó viết ‘bắt cá, còn chiếc ao bên cạnh bảng hiệu thì có rất nhiều cá vàng.
“Muốn chơi không?” Anh đứng ở sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi.
Người phụ trách trò chơi người là một bé gái mang tròng kính rất dày, cô bé
nhút nhát đi tới, hỏi hai người có muốn chơi thử không.
Cô còn chưa nói, anh đã đưa tiền, chạy về phía bờ ao, ngồi xuống cầm tấm lướt lên.
Cô nhìn gò má anh, trong đấu tất cả là băn khoăn và rối rắm, chân cũng
không tự chủ bước lên trước, đi tới bên cạnh anh cầm lưới lên.
Ánh mặt trời vừa rồi còn sáng rỡ, giờ đây dần phai nhạt đi, ánh trời chiều phản chiếu lên mặt nước, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mấy phút ngắn ngủi mà anh đã có được rất nhiều cá, cô bé chủ quá