
tưởng mối quan hệ vụ lợi của Duy Thức và Nhã Lan là tình
yêu. "Yêu?" – là thế nào? Nhã Lan yêu Duy Thức, không yêu Gia Tĩnh. Gia
Tĩnh yêu Duy Thức, không yêu Nhã Lan. Duy Thức không yêu Nhã Lan. Duy
Thức yêu ai? Duy Thức yêu nhất là quyền lực. Gia Tĩnh còn tại vị trí thì Duy Thức còn nhận nhiều ân sủng, như thế chưa đủ? Gia Tĩnh chọn tự vẫn, hai tay dâng ngôi "chồng của Nữ Hoàng" nhiều quyền uy cho anh ta? Nhưng như thế, Duy Thức vẫn dưới nàng. Nàng ghét Duy Thức, Gia Tĩnh đâu chắc
nàng sẽ cưới anh ta? Cái chết của Gia Tĩnh còn lý giải khác?
Gia Tú đưa tay quẹt đám nước mắt đang đầm đìa khắp mặt. Mũi nàng tắc chặt
vì khóc quá nhiều, nàng há miệng thở hồng hộc, mong tống đẩy được cơn
tủi hờn đắng chát khỏi lồng ngực. Đêm nay, cái thắc mắc khổng lồ trong
nàng đã được chặt phăng. Bằng một cách mà nàng luôn từ chối nghĩ đến.
Để cảm thấy bản thân được một phần bé mọn quan tâm, Gia Tú không thôi bấu
víu cái suy nghĩ rằng Thái Hậu đã chọn người tài giỏi nhất mà đỡ đần
nàng. Nhưng… Mẹ nàng cũng đâu vì cô con gái đáng thương. Năm xưa, chắc
chắn vị Thái Hậu khắc nghiệt ấy đã ngăn cấm tình cảm của Gia Tĩnh, ép
anh vào cùng quẫn. Nay bà buộc nàng cưới Duy Thức như chuộc lỗi, cho
lòng mình được tĩnh tại. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một công cụ, chẳng nhận được chút tình cảm thật thà nào.
Duy Thức đứng
bên bàn làm việc của Gia Tú, hai tay đút vào túi quần, mắt xoáy sâu
không gian tối đen ngoài cửa sổ. Chán cảnh đêm, anh quay sang nhấc chiếc khung bạc ở góc bàn lên, ngắm Gia Tĩnh và Gia Tú tươi cười. Nụ cười của hoàng tử và công chúa ngày chưa dập nát trong trách nhiệm và suy tính,
chưa chịu đựng những vết cứa hiểm độc của cung đình. Anh nhẹ tay rút tấm hình khỏi khung...
- Nó ở đây! – Giọng Gia Tú lạnh lùng vang lên sau lưng Duy Thức.
Anh quay lại, thấy Gia Tú đang giơ tấm hình của anh và Gia Tĩnh lên ngang
mặt, quay ngửa về phía anh. Giây phút đó, tất cả tế bào thần kinh trong
anh bỗng tê liệt trong một nỗi ngạc nhiên tích cực.
- Vì sao dồn Gia Tĩnh vào đường cùng? – Giọng Gia Tú vô cảm – Anh ấy đã luôn tốt với anh, vì sao...
- Cái chết đấy là một lựa chọn. – Duy Thức nhanh chóng cắt lời Gia Tú,
nhìn nàng thành khẩn - Tôi chỉ có thể xin lỗi vì đã không đoán trước
được ý định của Gia Tĩnh.
- Yêu anh thì đời anh ấy đã vào ngõ cụt rồi! – Gia Tú gào lên bằng giọng nghèn nghẹn.
- Tôi chưa từng đòi hỏi tình cảm nào từ anh nàng. Trái tim luôn có lý lẽ
của riêng nó. – Duy Thức khẽ mím môi, rồi nở nụ cười trêu ngươi – Nàng
nên là người hiểu nhất.
- Anh có yêu Gia Tĩnh không? – Ánh mắt Gia Tú cay nghiệt chiếu vào Duy Thức.
- Tôi không phải người-giống-anh-nàng. – Duy Thức nhấn mạnh những chữ cuối.
Gương mặt Gia Tú tái nhợt đi, tưởng như chính nàng sắp tan biến vào không
gian mờ ảo của căn phòng. Thân nàng mủn trong cay đắng: Gia Tình đã chết trong đơn độc. Nàng luôn xót xa cho những tơ tình không trọn vẹn với
Bách, nhưng anh nàng, đến một mối tình cũng không thể vương vấn. Gia
Tĩnh đem theo lên trời chỉ có một trái tim sưng đau vì yêu đơn phương,
vì một tình cảm cấm. Một vị vua sống trong giấu diếm và mặc cảm, dù tâm
tính có bằng vàng ròng, trí tuệ được đúc ra từ ngọc quý, cũng không thể
thành minh quân. Một người cả đời hít thở sự dối trá với chính bản thân
sẽ chẳng đối tốt được với ai.
Duy Thức lặng yên nhìn tấm hình trong tay Gia Tú. Cái đêm nàng lử lả bên
bàn làm việc, khi vào đỡ nàng dậy, nhìn thấy tấm hình và chiếc khung bạc bị mở bung, chính anh cũng ngỡ ngàng. Chiếc khung bảo vật của Gia Tĩnh, và tấm hình với anh được giấu kín đáo trong món bảo vật. Anh thoáng
thương cảm, cũng là lúc biết mình đang bấp bênh. Những thế cờ của Gia
Tĩnh luôn khó, luôn hay, nhưng đấy mới là lần đầu tiên anh thật sự lâm
vào thế bí. Sau khi lồng lại cả hai tấm hình vào khung, anh bồng Gia Tú
về phòng, thức bên nàng trong rối bời những đêm nàng ốm.
Duy Thức ngỡ rằng khi tỉnh dậy, Gia Tú sẽ nóng giận túm lấy anh tra hỏi,
rồi hủy bỏ lễ cưới. Nhưng không, nàng im lặng. Nàng thừa thông minh để
suy đoán ra bí mật Gia Tĩnh ôm ấp đến chết, nhưng lại bình yên trước mọi sự chuẩn bị cho lễ cưới với anh – kẻ đã đày đọa trái tim anh trai nàng. Anh đã thấy rối trong cách nàng hành xử. Nhưng nay nội tâm nàng đang mở ra rõ ràng. Khó tin đây, nhưng tất cả chỉ có thể vì...
- Nàng yêu tôi. – Duy Thức nói bằng giọng chắc chắn, tận hưởng luồng sảng khoái dạt dào trong mình.
Lời nói của Duy Thức đánh binh boong vào hồn xác Gia Tú. Môi nàng toan mấp
máy một câu phản đối nhưng lưỡi cứng đờ, thần kinh cũng chẳng rõ ràng
được câu chữ nào. Tầm nhìn của nàng mịt mù trong không gian vốn đã mờ
ảo. Nàng nhắm mắt, hít thở mạnh, gấp gáp đòi hỏi bản thân bình tĩnh lại. Vừa hé mi, nàng chạm ngay vào ánh mắt mãnh liệt và sâu hun hút của Duy
Thức đang rất gần mình. Rồi khẽ khàng, anh đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Sau cú chạm môi nhẹ nhàng với Gia Tú, Duy Thức lùi ra sau một bước, thích
thú ngắm nàng. Nàng nhắm chặt mắt, nét mặt tĩnh lặng như đang cảm nhận
dư vị ngọt ngào của nụ hôn. Sau vài giây, anh mỉm cười đắc thắng