XtGem Forum catalog
Cửu Dung

Cửu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326903

Bình chọn: 10.00/10/690 lượt.

rượu của chúng ta đã gặp sự cố rồi. Di nương đã cho phép muội ấy ở lại chỗ chúng ta”. Băng Nhi nói sang sảng, nhưng tôi lại chẳng hiểu ra sao. Sau khi được kể lại tỉ mỉ một lượt, tôi mới biết, thì ra trên đường chuyển rượu lên kinh thành lần này, nhóm Băng Nhi và Trần thúc gặp phải bọn sơn tặc cướp bóc, đang bên bờ nguy nan thì chợt có một vị tiểu cô nương vận áo đỏ cầm theo một thanh trường kiếm hàn quang lấp lóe tương trợ. Bọn sơn tặc thất bại thảm hại, vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Tiểu cô nương áo đỏ ấy chính là Khúc Băng Ngưng, về phần tên là gì thì chính cô bé cũng không nhớ được. Trí nhớ của cô bé gần như trống không. Hơn nửa năm trước, cô bé được một thôn dân đi chặt củi bắt rắn phát hiện ra trên một vách núi, lúc đó, cả người cô bê bết máu, đầu đang tựa vào một tảng đá lớn. Toàn bộ đồ đạc bên người chỉ có thanh trường kiếm khảm vàng tua ngọc này. Còn có một miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc long lanh đeo trên cổ nữa.

Sau khi được người dân trong thôn cứu chữa, vết thương của cô bé bình phục rất mau, chẳng bao lâu đã có thể múa kiếm mạnh như rồng như hổ. Nhưng trí nhớ của cô lại không thể phục hồi. Cô bé chỉ có một thân một mình, phải dựa vào việc múa kiếm làm xiếc kiếm chút ngân lượng, trải qua ngày đói ngày no. Những lúc có chỗ ở thì sẽ ngụ trong miếu sơn thần, còn lúc không có chỗ ở thì ngủ nơi đất hoang ngoài trời. Bởi thanh trường kiếm và miếng ngọc phỉ thúy là bằng chứng để cô bé có thể tìm lại được thân thế của mình, vậy nên cho dù cuộc sống khó khăn, cô cũng một mực không bán chúng đi.

Lần này, cô bé đang ở nơi sơn dã, nghe trên con đường cái bên ngoài có tiếng chém giết bèn đi ra nhìn, phát hiện bọn cường đạo đang cướp bóc, vì thế, không suy nghĩ gì đã rút kiếm xông lên, cứu đoàn người của Băng Nhi, Trần thúc, còn giúp Băng Nhi và Trần thúc hộ tống xe rượu đến tận kinh thành. Băng Nhi mang ơn cứu mạng của cô bé, lại thương cho cô con gái một thân một mình phiêu bạt tứ phương thật tội nghiệp, bèn nhận cô làm muội muội kết nghĩa, đặt tên cho cô là Khúc Băng Ngưng, rồi đưa về Thẩm gia.

Tôi thấy Băng Ngưng nhỏ hơn tôi một chút, thân thể gầy yếu nhưng đôi mắt to tròn mà sáng ngời, tướng mạo thanh tú, trong lòng nhất thời đã thấy thích. Luôn cảm thấy cô bé và Băng Nhi dường như vốn nên là tỷ muội. Cô bé mới gặp tôi thì không có phản ứng gì, nhưng chưa được bao lâu đã trở nên thân thiết với Minh Nguyệt Hân Nhi.

Băng Nhi nói xong xuôi những việc này, lại hỏi: “Vũ Tương tẩu tẩu đâu? Sao không thấy tẩu ấy ra đón muội? Chẳng lẽ là bị ốm rồi ư?”. Trong lòng tôi căng thẳng, không có lời nào để đáp lại. Tuy biết sớm muộn gì Băng Nhi cũng hay chuyện này, nhưng thật sự không biết nên nói thế nào. May mà Lão phu nhân nghe thấy mấy câu này, liền nói: “Băng Nhi, con bôn ba cả chặng đường, cũng vất vả vì Thẩm gia chúng ta nhiều rồi. Đi về nghỉ ngơi trước đã. Di nương sẽ luận công ban thưởng. Mấy chuyện khác, con không cần để ý”.

Băng Nhi lặng người đi, thần sắc trên mặt khẽ thay đổi, chào từ giã Lão phu nhân rồi kéo tôi ra ngoài cùng.

Mãi tới khi đi vào trong phòng cô, đóng cửa lại, cô mới hỏi tôi: “Cửu Dung tẩu tẩu, có phải Vũ Tương tẩu tẩu đã xảy ra chuyện gì rồi không? Từ lúc muội hồi phủ đến giờ, đã gặp tất cả nha đầu, nữ quyến, chỉ không thấy tẩu ấy và Lạc Lạc”.

Tôi cúi đầu, thấp giọng nói: “Bảo Bảo không nói cho muội biết sao?”.

Mặt Băng Nhi tái hẳn đi, cô lắc lắc cánh tay tôi, hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, rốt cuộc có chuyện gì? Bảo Bảo không chịu nói, tẩu cũng không chịu nói, chẳng lẽ muội phải đi hỏi đại ca ca sao?”.

Tôi thầm thở dài, biết trước sau gì cũng phải nói. Nhưng tình cảm của Băng Nhi và Liễu Vũ Tương khắng khít vô cùng, tôi thật sự sợ cô không chịu nổi đả kích. Tôi chậm chạp kể lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra. Nghe xong, mặt mày Băng Nhi tái mét, đôi mắt sáng dường như phun ra lửa, cô gần như quát lên: “Bọn chúng hãm hại Vũ Tương tẩu tẩu, muội không thể không đi tìm di nương vạch trần lòng lang dạ thú của bọn chúng!”, nói xong, xoay người chạy ra bên ngoài.

Tôi níu cô lại, trầm giọng nói: “Băng Nhi, muội muốn đi tìm đường chết, ta không cản muội. Nhưng muội phải biết rằng, nếu vì thế mà muội xảy ra chuyện gì không may, oan khuất của tỷ tỷ vĩnh viễn không có cách nào gột rửa đâu”.

Băng Nhi vốn là người thanh khiết thông minh. Cô một lòng muốn lao ra tìm Lão phu nhân tranh luận cũng bởi nguyên nhân thương tâm quá đỗi. Hiện giờ, nghe tôi nói vậy thì có đôi phần tỉnh táo lại. Tôi lại nói thêm: “Bất kể chân tướng của chuyện này ra sao, Lão phu nhân và các tộc trưởng trong tộc đều đã cho rằng đó là sự thật, Lão phu nhân cũng đã trừng phạt tỷ tỷ. Bây giờ muội đi kêu oan cho tỷ tỷ, muội cho rằng Lão phu nhân sẽ tin sao? Nếu bà tin thì lúc trước ta đã nói rồi. Hơn nữa, thử nghĩ xem, cho dù hiện tại Lão phu nhân nghi ngờ rằng có phải bà đã nghi oan cho tỷ tỷ trong tình huống ấy hay không, thì bà cũng sẽ không thay đổi cách nghĩ của mình, bởi vì sai lầm lớn nhất đã đúc thành rồi. Nếu Lão phu nhân chịu thay đổi cách nghĩ, chẳng khác nào thừa nhận vì phán đoán sai lầm của bà mà hại chết tỷ tỷ. Cho nên,