
gười khác nhận lầm các anh, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
Mặc dù Y Hi Nhi nói rất không khách khí, thậm chí có chút không lễ phép, nhưng tâm tình Đoan Mộc Triển lại có vẻ rất tốt, cười híp mắt. Nụ cười vốn không đạt tới đáy mắt, nhưng bị lời nói của Y Hi Nhi, ngay cả đáy mắt nụ cười cũng sáng chói ánh sáng.
Lúc này, Đoan Mộc Thác từ trong đám người đi tới, bộ mặt đều là nụ cười. Nhưng trong mắt giống như có một loại kích động, giống như trúng số rồi lại không dám lộ ra, "Cô làm thế nào nhận ra chúng tôi? Cô biết chúng tôi được bao lâu, cô khẳng định như vậy sao?"
Đối với người mặc y chang trước mắt, ngay cả kiểu tóc cũng y chang không khác, sắc mặt Y Hi Nhi không thân thiện. Rõ ràng tới trêu chọc cô, cô có sắc mặt tốt mới kỳ quái, huống chi hiện tại cô có tổ chức làm hậu thuẫn, càng không chút kiêng kỵ.
"Tôi không mù, còn không nhìn ra sao? Nhàm chán!" Nói xong, Y Hi Nhi căn bản không muốn quan tâm đến một đôi muốn lấy mình ra làm trò hề, liền tránh ra.
Đoan Mộc Triển lúc này mới đứng thẳng người, thu hồi tay, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi trong đám người, trong mắt có ánh sáng xao động.
"Triển, người kia thật xuất hiện, có thể nhìn ra chúng ta." thanh âm Đoan Mộc Thác có chút nghẹn ngào, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi, ánh mắt nóng rực mà kích động.
Từ nhỏ đến lớn, không người nào để ý bọn họ rất khổ sở, không có ai có thể phân biệt bọn họ. Bọn họ là bóng dáng của nhau. Còn nhớ có một nữ sinh tỏ tình, tuy nhiên cô ấy lại tìm sai đối tượng, về sau biết sự thật cũng cảm thấy không có vấn đề gì, mặc kệ là Thác hay Triển. Người khác nhìn vào cũng chỉ là một người.
Cảm giác chán ghét như thế, cho nên càng khát vọng có người có thể nhận ra bọn họ. Bọn hắn vẫn chơi trò “Ta là ai”, không ai đoán đúng, cho dù đoán đúng cũng chỉ là may mắn thôi, không chịu nổi khảo nghiệm, chỉ cần nói hai câu, người đoán đúng sẽ dao động.
Mà bây giờ, người chỉ cần một lần đã có thể nhận ra bọn họ, rốt cuộc xuất hiện.
Nhìn em trai y chang mình, Đoan Mộc Triển lộ ra nụ cười ấm áp, "Đừng quá kích động, em sẽ bị dọa hư cô ấy."
"Sẽ không, cô ấy sẽ không bị dọa hỏng , cô ấy xuất hiện cũng sẽ không rời đi. Em cũng không cho phép cô ấy rời đi, anh, chúng ta đã tìm được người hiểu chúng ta, anh không vui mừng sao?" Đây là chuyện bọn họ vui vẻ nhất không phải sao? Mặc kệ thân phận, địa vị cao bao nhiêu, nhưng không người nào để ý thừa nhận, khổ sở vẫn ở đây, cho dù là lão đại cũng không cách nào chia sẻ phiền não của họ.
Vũ Văn Bác đang cùng một chính khách cao cấp trò chuyện thật vui, dư quang khóe mắt nhìn thấy Y Hi Nhi đến gần, liền lôi kéo cô đứng ở bên cạnh mình.
Bị người không giải thích được ngăn lại, Y Hi Nhi tức giận trừng mắt liếc một cái, thấy rõ ràng là Vũ Văn Bác lập tức đổi thành nụ cười nịnh hót, "Ha ha. . . . . . Cha."
Cô còn đang ở hang sói, cô không quên.
"Thế nào không cẩn thận như vậy?" Vũ Văn Bác nhìn thấy y phục trên người Y Hi Nhi ướt một mảng lớn, cau mày, quay đầu cùng mấy người bên cạnh nói mấy câu, sau đó lôi kéo tay Y Hi Nhi rời đi.
Bị Vũ Văn Bác lôi kéo, Y Hi Nhi ngay cả phản kháng cũng không có, dù thế nào giày vò đã mấy ngày rồi, đến lúc đó Nữ Ma Đầu nhất định sẽ mang theo xe tăng đánh nơi này đem mình cứu ra ngoài .
Chỉ là. . . . . . Đó cũng là chuyện mấy ngày sau, Vũ Văn Bác nếu muốn đem mình làm hỏng chỉ cần một đầu ngón tay, huống chi, hiện tại anh ta mạnh hơn, cả ngón tay cũng không muốn dùng đến.
Liều mạng lôi váy, Y Hi Nhi sợ.
Kéo mấy cái, Y Hi Nhi không chịu buông tay, Vũ Văn Bác mất hứng, cau mày nhìn Y Hi Nhi, "Buông tay, có nghe hay không?"
Vũ Văn Bác vừa buông tay, Y Hi Nhi lập tức ngay tại chỗ lăn lộn trốn vào trong rèm cửa sổ, "Con. . . . . . Con không thả, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, trinh tiết không thể ném!"
"Trong óc con muốn cái gì? Cha đổi y phục cho con, cởi nhanh một chút." Vũ Văn Bác nhíu mày một cái, hai chân thon dài hai bước đi tới rèm cửa sổ, một tay đem Y Hi Nhi núp bên trong kéo ra.
Gì, không phải muốn phá hủy trinh tiết cô sao? Y Hi Nhi lúng túng nói: "Đổi, thay quần áo à?"
Vũ Văn Bác lui về phía sau một bước ôm đôi tay, nhìn chằm chằm con gái, có chút cảm thấy buồn cười, "Nếu không con cho rằng cha muốn làm gì?" Vừa trực tiếp đem Y Hi Nhi đè lên giường, bàn tay thật nhanh đem cô lột sạch sẻ, chỉ còn lại nịt vú cùng quần lót.
Xảy ra biến cố, giấu mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, Y Hi Nhi lấy hơi, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, "Cha, con lớn như vậy, có thể tự thay quần áo, không nhọc ngài đại giá. Mặc dù trong lòng cha trong sáng như ngọc, mà ta là con gái lớn cũng phải sĩ diện, chuyện này truyền con thật mất mặt." Huống chi, lão nương cũng không phải thật mười bảy tuổi, lão nương là cô gái hai mươi lăm tuổi hương sắc thơm ngát a, như vậy bị người nhìn, thành cái dạng gì?
Vũ Văn Bác cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy Y Hi Nhi nói rất có lý.
Nhìn thấy Vũ Văn Bác bị mình dao động, Y Hi Nhi không ngừng cố gắng nói: "Cha một ngày kiếm tỷ bạc, phong vân một cõi, sao có thể làm những chuyện này, ngài cần bảo trọng, chỉ có con gái hầu hạ ngài, nào dám