
? Được rồi, được
rồi, bà nói thật, bao nhiêu chiêu như thế mà chẳng ăn thua gì với mấy người,
thật ra thì trở về thăm bọn nhỏ là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất là trở về
xem kênh văn nghệ của đài Hồ Nam a! Còn không phải tại mấy đứa đem chúng ta
nhét vào cái nước khỉ ho cò gáy không có kênh truyền hình quốc gia sao? Chẳng lẽ
không đứa nào biết người già cần nhất chính là sự quan tâm hỏi han của con cháu
à?”
“Ban đầu ính hai người
yêu cầu đi Australia dưỡng lão…” Cha chồng tôi bất đắc dĩ nhắc nhở.
“A ha ha ha ha, là như
vậy sao? Ai nha nha, già rồi đầu óc đúng là chẳng có ích lợi gì cả! A ha ha ha
ha!” Hàn lão phu nhân ngượng ngùng cười nói.
“Tổng kết lại một chút
thì…” Hàn Lỗi đột nhiên bình tĩnh nói. “Tóm lại, hai người là bởi vì kênh văn
nghệ kia nên mới trở về, sau đó cảm thấy cứ về như thế thì không vui chút nào,
không đủ sáng ý, không đủ phong cách nên thuận tiện đùa giỡn với mọi người một
chút, thế thì theo cháu đoán, hai người đang tính toán về nhà sống lâu dài,
nguyên nhân cũng là vì Australia không có kênh truyền hình, đúng không.”
“Đúng đúng đúng đúng!
Chúc mừng Hàn Lỗi đã trả lời chính xác!” Hai người già vui vẻ gật đầu tán
dương.
“Ầm” một tiếng, bên trong
Hàn gia đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đem tất cả mọi người đánh
cho chết cháy đen thui từ trong ra ngoài.
Đây có thể coi như là một
trò chơi khôi hài do kênh truyền hình kia đưa ra được không a?
=.=
Bởi vì một kênh truyền
hình, năm người đàn ông của Hàn gia phải bôn ba suốt năm, ách, sáu quốc gia để
“truy nã” một lão già, kết quả phát hiện ra là bị hai người đó bố trí đặt bẫy,
trêu cợt, bị đùa bỡn thì cũng thôi cho qua, thế nhưng lại còn phát hiện lí do
mình bị đùa bỡn lại bởi vì một kênh truyền hình chết tiệt, mọi người nói xem họ
tiêu hóa thế nào?
Sự thật là, mấy người đàn
ông của Hàn gia rất tức giận, mà hậu quả… cũng không hề giống nhau.
Nhưng bất luận như thế
nào, trận “tạo phản” này cuối cùng vẫn bị Hàn lão phu nhân thỉnh thoảng dũng
mãnh thỉnh thoảng nhu tình để cảm động rồi hoa hoa lệ lệ “trấn áp” hoàn toàn.
Cho nên, Hàn Vũ chỉ ngửa
đầu rên rỉ một tiếng, Quan Dịch cúi đầu than thở im lặng, Hàn Ti nghiêng đầu
nâng trán nhẹ day day, Hàn Lỗi trực tiếp nhắm mắt không nhìn, về phần cha chồng
tôi thì… bạo tẩu?!
Chỉ thấy ông kéo mẹ chồng
tôi, bất đắc dĩ nói rõ “Vậy mọi người muốn như thế nào thì làm, chỉ cần thấy
vui vẻ sau đó liền xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hàn Ti cùng Quan Dịch cũng học theo, lễ phép chào hỏi rồi lôi kéo vợ mình trở
về phòng, hắc hắc, cũng hẳn là nghỉ ngơi đi.
Nhìn thấy Hàn Lỗi cũng
đem tôi kéo lên, Hàn Vũ cùng Hàn Tuệ rất cơ trí tìm lí do trước chúng tôi một
bước hoa hoa lệ lệ biến mất ở bên trong Hàn gia.
Hàn Lỗi hẳn là rất không
thoải mái bởi vì anh không thèm chào hỏi với hai người già đã trực tiếp lôi tôi
đi, thấy thế, tôi vừa bị lôi kéo vừa ngoái đầu lại tính lễ phép cúi người chào
họ, ai dè lại nhìn thấy…hai người già kia rất rõ ràng đang nheo mắt cùng cong
miệng khoái trá nở nụ cười…
Đen quá, đen quá, cứ coi
như tôi tạm thời bị mù rồi nha.
Bởi vì không lái xe nên
ra và Hàn Lỗi cùng nhau ngồi taxi trở về nhà.
Ngồi vào taxi, khuôn mặt
Hàn Lỗi mỏi mệt gục đầu tựa vào trên vai tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế xe taxi rất chuyên
nghiệp không nhìn kính chiếu hậu, tựa hồ chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn
thấy, cũng rất chuyên nghiệp đem xe hướng về phía nhà chúng tôi mà đi.
Nhìn vẻ mỏi mệt của Hàn
Lỗi, dưới mi mắt còn có quầng thâm, tôi có chút đau lòng, không nhịn được vươn
tay chạm nhẹ vào gương mặt tuấn tú của anh, thầm ai oán: thật là một đứa cháu
đáng thương mà.
Xuống xe, Hàn Lỗi kéo tôi
đi qua phòng bảo vệ của chú An dưới tầng một, nở nụ cười kinh điển với những
người ở đó rồi hai người tiến tới thang máy.
Thang máy dừng, đi ra, mở
cửa nhà, việc đầu tiên Hàn Lỗi làm chính là đem tôi đẩy mạnh vào, bản thân cũng
đi theo, vươn tay đóng kín cửa lại sau đó tựa lưng vào đó, từng chút từng chút
kéo tôi lại gần ngực của anh.
Ngôi nhà quen thuộc, vòng
ôm quen thuộc, tôi không khỏi thoải mái phát ra những tiếng hừ hừ thỏa mãn.
Đột nhiên cảm giác có
ngón tay ở trên lưng mình làm loạn, tôi bình tĩnh hỏi: “Anh không phải là rất
mệt mỏi sao?”
“Ừ…” Trên đỉnh đầu truyền
đến tiếng cười Hàn Lỗi “Mới vừa rồi anh rất mệt mỏi a, cho nên không phải đã
nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe sao!”
Quả nhiên, anh đột nhiên
biết điều nhắm mắt nghỉ ngơi là có mục đích mà.
Còn chưa chờ tôi đáp lời,
Hàn Lỗi đã đột nhiên tựa đầu vào cổ tôi, làm môi mỏng dán lên đó vừa hôn vừa
mút khiến tôi cảm thấy hết sức mất hồn.
Tôi đặt tay trên ngực
anh, vừa tránh né công kích vừa cười nói: “Đừng làm ồn, bây giờ vẫn còn là ban
ngày mà!”
Hàn Lỗi vươn tay cố định
đầu tôi ngang tầm mắt mình, bĩu môi nói: “Ai quy định vợ chồng ban ngày không
được làm chuyện yêu đương? Cưng à, chúng ta đã bảy ngày, không, là tám ngày
không yêu nhau rồi đó! Chẳng lẽ em không nhớ tới anh sao? Nhưng anh lại rất nhớ
em mà!”
Anh đột nhiên nhìn chằm chằm
tôi, dùng vẻ mặt rất