
gia đình này đúng là toàn kẻ phúc hắc, trình độ đen tối phải nói là không thể
dùng hai chữ bình thường để hình dung nữa rồi.
Rốt cục, Hàn Ti đầu hàng,
đáng thương hỏi: “Vậy mọi người nói con nên làm cái gì bây giờ?”
“Cái này dễ thôi a!” Hàn
Vũ cười đến không tim không phổi nói: “Anh chạy đến trước mặt chị dâu nói lời
xin lỗi, nếu không nghe anh liền khóc, không khóc thì sẽ làm náo loạn mọi thứ
lên, nếu náo loạn không được thì ở trước mặt mọi người thắt cổ tự tử là được
rồi!”
Quả nhiên đúng tiêu chuẩn
một khóc hai nháo ba thắt cổ.
“Không không không!” Hàn
Tuệ cắt đứt lời của Hàn Vũ, dùng vẻ mặt mơ mộng nói: “Anh nên mua chín trăm
chín mươi chín đóa hoa hồng đưa cho chị dâu ấy, dùng lòng thành tâm và lời xin
lỗi để khiến chị ấy cảm động, theo anh về…”
“Cắt!” Hàn Mẫn hừ lạnh
một tiếng. “Muốn chị nói à, hừ, cậu dứt khoát quỳ gối trước mặt nó, nếu nó
không tha thứ cho thì mổ bụng ra chứ sao, dao nhỏ chồng chị có thể cho cậu
mượn, đến lúc đó nhớ trả lại cho chị là được rồi.”
“Đúng, dao nhỏ anh lấy
cho cậu, còn có thể tùy ý chọn cái mình thích, miễn là nhớ trả lại anh là
được.” Quan Dịch tiếp lời.
Cha chồng tôi im
Hàn Lỗi có ý kiến, anh nở
nụ cười hết sức tà ác, bâng quơ nói: “Chuyện này không phải quá đơn giản à,
muốn thì cứ lấy, trực tiếp kéo về nhà, nhốt ở trong phòng ba ngày ba đêm, trước
ở trên giường nhận lỗi, sau đó mới dạy dỗ lại một phen, không phải là mọi thứ
sẽ viên mãn sao?”
Những lời này mặc dù là
Hàn Lỗi nói với Hàn Ti, nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy là anh nói cho mình nghe
nhỉ?
Mẹ chồng tôi cũng đồng ý
với đề nghị của Hàn Lỗi, chỉ thấy bà vung tay, gật đầu lia lịa: “Mẹ đồng ý,
không bằng, con thử trói nó vào xem sao!”
Mẹ vừa dứt lời, tôi liền
quay qua nhìn cha, chú ý thấy sắc mặt ông có chút ửng hồng, rất nhanh sau đó
liền biến mất.
Hàn Ti trầm mặc, anh vùi
đầu vào lòng bàn tay, một lát sau lại ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên sáng bừng tự
tin, trong mắt có quyết tâm sắt đá. Anh nở nụ cười hết sức vui vẻ, cầm lấy áo
khoác tây trang rồi đi về phía cửa, sau khi ra ngoài, không thèm quay đầu mà
chỉ bỏ lại một câu: “Cảm ơn mọi người! Một tuần sau, con nhất định đem cô ấy
trở về nhà!” Nói xong, anh biến mất hết sức hoa lệ.
Nghe ý tứ của anh thì rốt
cuộc là chọn đề nghị của ai a, sẽ không phải là của Hàn Lỗi và mẹ chồng chứ?!
Sau khi Hàn Ti đi, mọi
người trong Hàn gia rối rít ăn ý cùng nhau nâng cốc, cùng nhau nở nụ cười gian
trá, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhân vật chính đi rồi,
mọi người cũng ngồi không yên, mẹ chồng tôi kéo tay cha đứng lên, cười nói:
“Đám nhóc con, tối nay các người tự tìm chỗ ngủ đi! Hmm?”
“Con hôm nay chơi suốt
đêm, tuyệt đối không thèm về nhà!” Hàn Vũ vỗ ngực bảo đảm nói.
“Con còn phải đến nhà bạn
học ôn bài! Suốt đêm không về!” Hàn Tuệ biết điều một chút nói.
Hàn Mẫn không trả lời mẹ,
chỉ quay qua hỏi chồng mình: “Tối nay chúng ta đi đâu thuê phòng thì tốt đây
anh?”
Quan Dịch trả lời vợ:
“Lần trước đi nơi nào thì lần này đi nơi đó, cũng không sao mà!”
Mẹ chồng tôi rất hài lòng
với sự thông minh nhanh nhẹn của đám con, không thèm nhìn đến bộ mặt ửng hồng
còn chưa tan của cha tôi mà đã lôi kéo ông đi mất tiêu rồi.
Cha chồng tôi nhìn bà với
vẻ mặt sủng nịch vô bờ, hết sức biết điều để cho bà kéo đi.
Hàn Lỗi cúi đầu, ở bên
tai tôi cười khẽ một tiếng: “Lại muốn chơi trò cà vạt rồi đấy!”
Ách, mẹ chồng, trò này
cũng được chơi thường xuyên sao?
Hai vị lão nhân gia vừa
đi, mọi người cũng rối rít rời khỏi, tự đi tìm thú vui của mình.
Hàn Lỗi lôi kéo tôi xuống
lầu, ngoài dự đoán của tôi, anh không có hướng tới cửa chính mà lại hướng tới
nhà vệ sinh, một đường đi thẳng.
Tôi có chút buồn bực đi
theo sau anh, trong lòng thầm oán, người này sẽ không phải là sợ tối nên muốn
tôi theo anh tới tận nhà vệ sinh đó chứ.
Ngoài dự đoán của tôi,
anh không có đi nhà vệ sinh mà là dẫn tôi tới một khúc quanh u tối bên cạnh chỗ
rửa tay.
Khúc quanh này hết sức bí
mật, lại tối tăm, người đứng ở bên trong không lên tiếng thì hoàn toàn không lo
sẽ bị người ngoài phát hiện.
Hàn Lỗi đặt tôi trên
tường, thân hình cao lớn dán vào thật chặt, để cho hạ thân của mình nói cho tôi
biết ý đồ của anh lúc này.
Trái tim nhỏ của tôi cực
kì cuồng loạn mà đập liên hồi, không kìm được đặt tay lên trước ngực anh, nhỏ
giọng nói: “Anh đùa à, mau nói cho em biết, anh đang đùa đúng không?!”
Nói đùa, nơi này cũng không
phải trong nhà a, mặc dù người khác không nhìn thấy bên trong, nhưng vẫn sẽ có
người qua lại chứ, anh thế mà lớn mật muốn ở chỗ này cùng tôi làm chuyện xấu!
Tôi không nhịn được dùng
toàn lực chú ý để tâm đến từng tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện xung
quanh, giống như sợ bọn họ sẽ nhàm chán giống Hàn Lỗi mà đi vào bên trong này
So sánh với tôi khẩn
trương cùng bất an, Hàn Lỗi lại bình tĩnh thong dong hết mức, ở bên tai tôi thủ
thỉ: “Bảo bối à, anh đã bao giờ nói đùa với em chưa?”
Sau đó, anh tà ác ngậm
lấy vành tai tôi, cắn nhẹ một cái.
Tôi khẽ mở miệng, một
tiếng thoải mái rên rỉ dường như sắp tràn ra, giây sau, Hàn Lỗ