
ả mãn
không còn gì sai biệt lắm, tôi kéo kéo tay của Hàn Lỗi, tỏ vẻ chúng tôi có thể
vinh quang rời đi.
Hàn Lỗi nhìn tôi cười
cười, đó là nụ cười đắc ý vui mừng hết sức.
Thế là chúng tôi vung
phất ống tay áo, tiêu sái bỏ đi, lưu lại bốn người, ba nữ một nam mặt trắng
bệch không còn chút máu vẫn còn chưa hoàn hồn tại chỗ.
Đến cửa nhà Hàn Lỗi, anh
đứng ở trước cửa dùng vẻ mặt chăm chú nhìn tôi nói: “Hạ Anh, anh tin tưởng cha
cùng mẹ rời nhà trốn đi là có ẩn tình, nhưng em không cần lo lắng hay bất an,
có anh bên cạnh, sau này, anh sẽ là người yêu cùng người nhà của em, người thân
của anh cũng là người thân của em, mà nhà của anh, cũng là nhà của em!”
Nói xong, Hàn Lỗi mở cửa
phòng, đứng ở bên trong dùng vẻ mặt mang theo nét cười ôn hoà nói: “Hoan nghênh
về nhà!”
Thì ra anh lại là người
đàn ông tỉ mỉ như vậy, nhìn thấu được mọi lo lắng, bất an cùng cô độc của tôi.
Cho nên, tôi rưng rưng
nước mắt nhào vào trong ngực của anh, thanh âm nghẹn ngào nói: “Vâng, em đã trở
về!”
Đúng, từ nay về sau, Hàn
Lỗi cùng gia đình anh tất cả đều là người nhà của tôi, mà căn nhà có Hàn Lỗi
cũng chính là nhà của Hạ Anh tôi!
Ý đại khái
là, con ngựa cho dù có quay đầu cũng không còn cỏ ngon, bà con nào đầu óc nhanh
nhẹn sẽ hiểu được ngay thôi, chương này nói về người tình cũ của Hạ Anh tỷ.
Người khác ngựa tốt không
ăn thì thôi, tôi thì ngược lại.
Kể từ khi từ nhà mẹ đẻ
trở về xong, cảm tình giữa tôi và Hàn Lỗi ngày một gắn bó, mỗi ngày đều hết sức
ngọt ngào, người này còn vô cùng cả gan tìm đủ loại lí do khác nhau để đem tôi
vào phòng làm việc chơi trò hôn nhẹ, dĩ nhiên, đó cũng là những lúc nghỉ trưa
hoặc công việc không vội vàng mà thôi.
Hôm nay, chúng tôi sáng
sớm vừa mới hôn tạm biệt lưu luyến không rời ở bãi đỗ xe cách đó mấy giờ mà
thôi, Hàn Lỗi đã lại gọi điện thoại muốn tôi đến văn phòng làm việc của
anh.
Tôi mang theo nụ cười
ngọt ngào đi vào trong thang máy, phát giác mình càng ngày càng giống con thú
được gọi về, chỉ cần anh gọi, tôi nhất định phải xuất hiện ở ngay trước mặt chủ
nhân. Không có biện pháp, ai bảo anh là Lão Đại ở trên đỉnh đầu của tôi ah!
Nam thư ký riêng Tần Hạo
của Hàn Lỗi vẫn như cũ không thể nào chào đón tôi, nhưng kể từ sau khi cùng
nhau tận mắt thấy vưu vật bá đạo gợi cảm bị Hàn Lỗi không chút thương hương
tiếc ngọc dùng ngôn ngữ đánh lùi xong, anh ta tựa hồ đem tôi trở thành bằng hữu
chung một chiến tuyến. Dù vậy bởi vì tôi là con gái cho nên phản xạ của anh ta
vẫn như cũ, chỉ lạnh không nóng. Thật ra thì hiện tại anh ta đối xử với tôi rõ
ràng đã tốt hơn nhiều, chỉ lạnh trong ánh mắt, còn lời nói thì không sao.
Bước vào phòng làm việc
của Hàn Lỗi, tôi phát hiện trừ anh ra còn có một người đàn ông khác nữa.
Người đàn ông này đứng ở
trước cửa sổ sát đất, trông có vẻ như đang hết sức chăm chú ngắm nhìn xe cộ tấp
nập bên ngoài. (Momo: nguyên văn là xa thuỷ mã long, ai
nghĩ nó ám chỉ xe cộ đi lại nườm nượp đông đúc, ngựa xe như nước a='>'>)
Bóng lưng hết sức cao
lớn, hết sức ưu nhã, và cũng hết sức quen thuộc.
Đợi thân ảnh người kia
quay lại, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đó thì hoàn toàn trở nên ngây
ngốc
Người đàn ông này có diện
mạo tuấn lãng, tuổi có lẽ lớn hơn Hàn Lỗi, chừng ba mươi tuổi, toàn thân tản ra
mị lực thành thục chững chạc, khuôn mặt tươi cười ôn nhu thư thái.
Tôi cũng không phải chưa
từng ảo tưởng về ngày cả hai gặp lại, chẳng qua là không nghĩ tới chúng tôi vẫn
còn có cơ hội gặp nhau lần nữa như vậy.
Hàn Lỗi lấy nụ cười vô
hại như cũ giới thiệu chúng tôi với nhau. "Vị này là Lâm Triết, Lâm tiên
sinh, khách hàng mới của chúng tôi, còn vị này là trưởng phòng thiết kế của
công ty chúng tôi…”
Lâm Triết giơ tay lên cắt
đứt lời giới thiệu của Hàn Lỗi, dùng tròng mắt sẵn sàng chảy nước nhìn tôi, ôn
nhu nói tiếp: "Hạ Anh, đã lâu không gặp!"
"Ah?" Hàn Lỗi
bị cắt đứt lời nói mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng như cũ mặt không đổi sắc
nói, "Xem ra hai người đã sớm quen biết."
Lần này là một câu khẳng
định.
“Haha, đó là dĩ nhiên,
bởi vì một thân phận khác của tôi chính là thầy giáo chủ nhiệm cấp hai của Hạ
Anh mà!” Lâm Triết cười ôn nhu như cũ nhìn tôi trả lời.
Đúng, tôi biết người đàn
ông trước mặt, cái người tên Lâm Triết này, anh chẳng những là thầy giáo chủ
nhiêm cấp 2 của tôi, mà còn là mối tình đầu của Hạ Anh này.
Được rồi, tôi thừa nhận
mình nói quá, thật ra thì lúc trước tôi từng nói chuyện yêu đương tổng cộng là
sáu lần mà không phải chỉ có năm lần.
Khác biệt chính là, chỉ
có lần đầu tiên là tôi chủ động đề nghị, còn lại năm lần là được đối phương chủ
động nói ra.
Mà người đàn ông khiến
tôi phải chủ động mở lời trước, mối tình đầu, chính là người giờ phút này đang
đứng ở trước mắt tôi với thân phận mới là khách hàng của công ty.
Hồi tưởng lại mối tình
của mình với Lân Triết, đó là một đoạn tình cảm u mê và đơn thuần hết mức a.
Năm đó tôi mới vừa lên
cấp 2, cha mẹ ngay tại lúc này chọn lựa song song cùng nhau rời nhà, để lại một
mình tôi đại chiến với ba con cọp mẹ đột nhiê