
n ta đây mặc dù cũng không tốt đẹp gì, nhưng cũng
là người rất có nghĩa khí! Chỉ cần mọi người giúp Lưu gia vượt qua kiếp
nạn này. Sau cùng, nếu còn sống, chẳng những được trả tiền công mà cho
dù trước đây các ngươi có nợ tiền bạc ân tình gì của Lưu mỗ, tất cả đều
được xóa miễn hết. Bất hạnh mà chết, Lưu mỗ ta cũng sẽ thực hiện lời
hứa, trả tiền công gấp đôi!”
Tiếng khóc chấn động cả một vùng.
Lưu Tri phủ thấy nói không được đành dặn dò hạ nhân phát cho nha hoàn
cùng nam bộc phải hầu hạ Thừa tướng đại nhân, mỗi người một tờ giấy để
viết di ngôn. Nếu sau này bất hạnh, sẽ đưa về gia đình. Sau đó, nói thêm vài câu rồi vội vã rời đi.
Ta chăm chú nhìn vào mảnh giấy trắng trong tay, không biết viết cái gì,
cũng không biết sẽ để lại cho ai. Nhớ đến Cẩu Nhi ca, trong lòng đau
xót. Trên thế giới này, người mà ta quen biết cũng chỉ có mình hắn…
Tiểu cô nương bên cạnh thấy ta không viết gì, liền tốt bụng hỏi, có phải ta không biết chữ không. Ta gật đầu, nàng liền xung phong viết hộ ta.
Ta suy nghĩ một chút, rồi để nàng giúp ta viết:
“Cẩu Nhi ca, ta bị phái đi hầu hạ Thừa tướng đương triều, coi như mạng
này đã mất. Hắn là một tên đại biến thái. Sau này ngươi phải cẩn thận
một chút.” Rồi nhờ người nếu không may ta chết đi thì hãy đưa đến Lâm
gia ở Ngưu Gia trang.
Hôm sau, có mấy vị đại thẩm tới phát cho chúng ta mỗi người một bộ y
phục rất đẹp, lại tỉ mỉ giúp chúng ta trang điểm, dạy một ít lễ nghi cơ
bản và các việc cần chú ý. Lưu Tri phủ đại nhân cũng được xem là người
trượng nghĩa, bữa cơm nào cũng sắp xếp theo tiểu chuẩn còn cao hơn của
mấy hộ dân bình thường nữa. Điều này khiến ta vui mừng một chút, ít nhất cũng không phải làm quỷ đói.
Mấy ngày nay, vận may duy nhất
của ta chính là lúc rút thăm để an bài trình tự hầu hạ Thừa tướng, ta
ngẫu nhiên rơi vào nhóm thứ hai. Nói cách khác, ta là dự bị, không phải
chịu chết ngay từ đầu. Chỉ khi nào các tỷ muội đi trước rớt đài hết rồi
mới đến lượt ta. Đương nhiên, nếu vận khí của ta tốt hơn một chút, nói
không chừng có thể không cần làm gì hết vẫn có thể cầm hai phần tiền
công bỏ chạy lấy người. Vì là dự bị nên ngày đầu tiên nghênh đón ta cũng không phải đi. Lại thấy mấy nha đầu nhóm đầu tiên, khi đi mặt mày nơm
nớp lo sợ như sắp chết đến nơi, lúc trở về lại ửng hồng hớn hở.
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi. Trời ơi! Sao trên đời lại có nam nhân
đẹp trai như vậy nhỉ!” Nha hoàn Giáp mắt hình trái tim, vẻ mặt say mê
nói.
“Đúng vậy đúng vậy, không biết ai dám truyền tin tướng mạo hắn cực kì
xấu xí, rõ ràng là ghen ghét mà. Xí, cái đồ ghen tỵ xấu xa. Làm ta ban
đầu còn không dám nhìn hắn, đến lúc nhìn thấy rồi thì không thể nào rời
mắt đi được.” Nha hoàn Ất mê muội.
“Đúng đúng, ngươi có thấy hắn nhìn ta cười không? Nụ cười đó, thật sự khiến ta bủn rủn hết tay chân!” Nha hoàn Bính nói.
”Hắn đâu có nhìn ngươi, rõ ràng là nhìn…” Nha hoàn…
Trông thấy nhóm nha đầu thứ nhất trở về chít chít bùm bùm thảo luận, ta
vỗ vỗ trái bộ ngực nho nhỏ. Xem ra lời đồn cũng không phải là thật.
Đi hết một vòng, trong Lưu Tri phủ, lời đồn Thừa tướng đương triều là
một tên đại biến thái đã hoàn toàn nát bấy. Bởi vì suốt bảy ngày qua,
trong phủ cũng không có hạ nhân nào bị phạt. Nhóm nha hoàn thứ hai sau
khi len lén chạy đi nhìn trộm Tư Đồ Thừa tướng trở về, suốt ngày thở vắn than dài, hâm mộ các tỷ muội nhóm đầu vận số quá tốt đi. Những người
được phái đi hầu hạ ai cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tranh nhau bưng
trà rót nước để có thể tiếp xúc gần gũi với Thừa tướng. Có người thậm
chí còn nói đã nhìn thấy Lưu Tri phủ len lén an bài những thợ may, thợ
trang điểm giỏi nhất vào phủ để đẩy mạnh công cuộc tiêu thụ con gái của
hắn cho Tư Đồ Thừa tướng…
Chỉ có điều, tất cả những xôn xao này nọ, đều chỉ qua ngày hôm sau thì đình chỉ.
Lúc nhận được tin tức, ta đang nằm bắt chéo chân trên gường, ảo tưởng
sau này cầm số tiền lương lớn như thế sẽ sống như thế nào, nha hoàn Tiểu Thúy lảo đảo chạy vào, thất kinh hô to: “Nhị Nữu, mau…. mau chuẩn bị
đi! Bọn Dung nhi tỷ tỷ đã bị rút đầu lưỡi rồi! Quản gia dặn dò đến phiên chúng ta đi hầu hạ Thừa tướng.”
“Cái….cái gì…Ngươi lặp lại lần nữa đi, ta vừa rồi hình như nghe không rõ.”
“Dung nhi tỷ tỷ các nàng bị rút đầu lưỡi rồi! Quản gia bảo đến phiên
chúng ta đi hầu hạ Thừa tướng.” Tiểu Thúy vừa khóc nức nở vừa nhắc lại.
Hóa đá… Biến thái… thì ra sự bộc phát còn mang tính gián đoạn…
Ta nghe Tiểu Thúy thuật lại ngắn gọn câu chuyện. Thì ra lúc Đại biến
thái đi ngang qua hoa viên, tình cờ nghe được một nha hoàn, không biết
là ai, đang nói: ‘…còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân nữa…’ Thế là, tất cả hạ
nhân có mặt tại hiện trường, mặc kệ là có tham gia thảo luận hay không,
đều bị hắn hạ lệnh rút đầu lưỡi! Chú ý, là rút! Không phải cắt!
Lần này, trực tiếp đánh rớt năm nha đầu cùng với hai nam phó. Ta cùng
Tiểu Thúy vốn là dự bị, nay chính thức lên sân khấu… Đoán chừng Lưu Tri
phủ cũng đang lau mồ hôi lạnh, bởi vì hắn lại len lén sa thải hết mấy
ông thợ may và thầy hóa trang.
————————————— Đường phân cách ————————————