
thấy động tĩnh, mở mắt ra, mây đen đã tản mác đi hết. Ta
cố cũng không làm gì hơn được, nhìn Đại biến thái vẫn hôn mê trong lòng, chợt nhớ đến viên thuốc cứu mạng sư phụ ban tặng, cuống quít mò tìm
trong người. Mò mẫm hồi lâu cũng không tìm thấy, ta quẹt nước mắt. Tự
nói với chính mình, không được hoảng, không được hoảng, phải suy nghĩ
cho kỹ, viên thuốc đó ta rõ ràng cất ở trong người mà. Không có khả năng tự nhiên lại biến mất.
Có thể hay không lúc nãy cởi quần áo, đã đánh rơi xuống đất rồi? Nghĩ
tới đây, ta vội vàng để Đại biến thái nằm xuống, quỳ rạp trên đất tìm
kiếm viên thuốc tròn nhỏ. Tầm mắt cứ bị nước mắt nhạt nhòa mơ hồ, ta
không ngừng quẹt lau nước mắt, lục lọi khắp nơi trên mặt đất. Cuối cùng, mò trong đống quần áo vươn *** trên đất thấy được viên thuốc cứu mạng.
Niềm hy vọng trong lòng lại lần nữa được thổi bùng lên, ta vội vàng bò
lại bên cạnh Đại biến thái, nhét viên thuốc cứu mạng vào miệng hắn.
Không có phản ứng, Đại biến thái căn bản không thể nuốt trôi viên thuốc
cứu mạng, viên thuốc hết lần này đến lần khác từ trong miệng Đại biến
thái chảy ngược ra ngoài. Ta không cam lòng chịu thua, đem viên thuốc bỏ vào miệng mình sau đó mớm thuốc vào miệng Đại biến thái. Rốt cuộc cũng
thành công.
“Đại biến thái…Ngươi không được chết, Ngươi không thể chết…van xin
ngươi…van xin ngươi…” Mớm thuốc xong, ta lại ôm Đại biến thái vào lòng,
thầm lẩm bẩm cầu nguyện.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy người đang nằm trong lòng mình nhúc nhích gì hết. Trong đầu trống rỗng. Lại hình như nghe thấy có người gọi ta.
“Nhị Nữu…xảy ra chuyện gì?”
Ta trống rỗng nghiêng đầu qua, người đang lo lắng nhìn ta…trông thật quen mắt.
“Nhị Nữu…Nhị Nữu…Ngươi làm sao vậy?”
Ta làm sao vậy? Ta không sao mà? Ta đang đợi, ta đang đợi Đại biến thái
tỉnh lại. Nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
“Nhị Nữu…” Người ấy lại gọi ta, trong giọng nói hỗn loạn mang theo vài tia thống khổ.
“Nhị Nữu…theo ta trở về có được hay không?” Giọng nói dễ nghe.
Trở về? Không được, ta trống rỗng lắc đầu. Ta còn muốn đợi Đại biến thái tỉnh lại. Lát nữa nếu hắn tỉnh lại không nhìn thấy ta, nhất định sẽ rất tức giận. Biến thái tức giận sẽ rất kinh khủng…
“Nhị Nữu…Ngươi không thể cứ đợi như vậy được,…theo ta về trước đi!” Giọng nói bi ai.
Người nọ nói xong, đưa tay muốn ôm lấy ta. Ta bản năng muốn giãy dụa lại không có hơi sức nào. Trong tích tắc, lúc Đại biến thái từ trong lòng
ta trôi ra, ta nghe được. Tiếng nói rất nhỏ, rất nhẹ rất nhẹ. Nhưng ta
xác thực có nghe được.
“Buông…Nhị Nữu…ra…”
Lòng ta run lên, kích động quay người nhìn lại. Sau đó…Sau đó ta liền
thấy Đại biến thái chậm rãi hé mở ánh mắt, lại lần nữa nói: “Buông…Nhị
Nữu…ra!”
Thế nào gọi là vui mừng, thế nào gọi là kích động cũng không thể đủ để
hình dung tâm tình của ta trong giờ khắc này. Ta mừng rỡ nhìn Đại biến
thái, thần trí trong nháy mắt trở về.
Quay đầu lại nhìn thấy một ánh mắt ngập tràn bi thương.
“Lục sư huynh…” Vừa rồi vẫn một mực ở bên cạnh gọi ta chính là Lục mỹ nam. Ta cúi đầu, trong lòng hơi áy náy.
“Nhị Nữu…” Lục sư huynh buông ta ra.
Đại biến thái cố hết sức đứng dậy, ta vội vàng đỡ lấy. Trong ánh mắt Lục mỹ nam – bi thương càng sâu.
“Thật xin lỗi, ta đã tới chậm.” Lục mỹ nam thở dài, nói với ta.
Ta lắc đầu. Không dám nhìn Lục mỹ nam nữa, cũng không biết phải nói cái gì đây.
Lục mỹ nam lại quay qua nhìn Đại biến thái nói: “Ta chịu thua!”
Đại biến thái mỉm cười, ôm ngực: “Biết là tốt rồi.” sau đó cúi đầu nói với ta: “Nhị Nữu, chúng ta đi!”
Ta cùng Đại biến thái xoay người, sau đó dừng lại, đưa lưng về phía Lục
mỹ nam nói: “Lục sư huynh, trong Đan Mai lâu có thể là có nội gian,
nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa. Yến Vương…đã bị chúng ta diệt.
Chúc ngươi…kế hoạch thành công!” Sau đó ta đỡ Đại biến thái tiếp tục đi
về phía trước.
…
“Đại biến thái, chúng ta đi đâu đây?”
“Về nhà của ta, phu nhân ~!”
“Quỷ Thần giáo ư?”
“Cũng có thể nói như vậy ~!”
“Đại biến thái, ngươi đi được không?”
“Không đi nổi, phu nhân cõng ta có được hay không ~!”
“Không được làm nũng!”
“Ô…Phu nhân ngực ta đau quá!”
“Đã nói không được làm nũng mà!”
“Ô…”
…
Theo Đại biến thái về Quỷ Thần
giáo đã hơn nửa tháng. Chúng ta trước sau vẫn ở trong một tiểu khu biệt
lập rất an tĩnh. Đại biến thái hình như biết ta không thích mặt sắt,
ngoại trừ Thanh Y vẫn tới lui chăm sóc chữa thương cho hắn, ta không
thấy qua người nào khác.
“Phu nhân…cơm chiều làm xong rồi.” giọng nói xinh đẹp của Đại biến thái vang lên.
“Tới đây tới đây! ! !”
Đúng rồi, quên chưa kể chuyện này với mọi người. Bởi vì không có những
người khác tới quấy rầy chúng ta, cơm nước trong biệt khu này đều do Đại biến thái đích thân xuống bếp chuẩn bị. Ách…ban đầu vốn là ta xuống
bếp, nhưng sau khi ta liên tục cho Đại biến thái ăn hết mấy ngày đều chỉ có mỗi trứng chiên và cháo trắng xong, Đại biến thái rốt cuộc nhịn
không được, đành phải đảm đương trách nhiệm đầu bếp. Điều đáng nói chính là. Không ngờ tài nấu nướng của Đại biến thái cư nhiên cũng đuổi theo
bén