Duck hunt
Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323132

Bình chọn: 10.00/10/313 lượt.

uần áo bên trong phòng, tháo vách

ngăn, một mật đạo liền hiện ra. Cô gái đánh mắt về phía ta, ý bảo ta đi

vào.

Mật đạo cũng không quá dài, ước chừng đi hơn mười chung trà liền ra khỏi mật đạo. Ngay ngoài cửa, một chiếc xe ngựa dừng đó chờ sẵn, xem ra là

chờ chúng ta-.

Lên xe ngựa, ta không nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài, chỉ có thể bằng cảm giác nhận biết, có lẽ xe ngựa đi ra hướng ngoài thành. Xem ra là

người của Yến Vương, trong lòng ta thoáng chút bất an.

Xuống xe ngựa, nỗi bất an liền ứng nghiệm. Chỗ xe dừng lại, chính là trong quân doanh.

Trước mắt, một cô gái che mặt một tay túm Tiểu Lôi đang bị trói chặt,

tay kia cầm một con dao nhỏ để trên gáy Tiểu Lôi. Yến Vương đứng bên

cạnh Tiểu Lôi.

“Tỷ tỷ…” Tiểu Lôi ủy khuất gọi.

“Lâu lắm không gặp a, Thánh Nữ!” Yến Vương mở miệng nói trước.

“Ít nói nhảm, điều kiện?” Ta kiềm chế cơn phẫn nộ, hỏi.

“Thánh Nữ thật đúng là người sảng khoái, ta muốn ngươi dùng tứ thần thú

giúp ta đoạt được vương vị!” Thấy ta đi thẳng vào vấn đề, Yến Vương cũng không vòng vo.

“Ta đáp ứng thì ngươi sẽ thả Tiểu Lôi chứ?”

“Đúng.”

“Được, ta đáp ứng ngươi!” Nếu bây giờ ta không đồng ý Yến Vương, hắn sẽ

càng hành hạ Tiểu Lôi thêm, lại áp chế ta. Nếu đã như vậy không bằng cứ

đáp ứng cho hắn trước, để Tiểu Lôi được an nhàn một chút, rồi mới nghĩ

cách tiếp.

Yến Vương thoáng sửng sốt, không ngờ ta sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy.

“Bao giờ thả Tiểu Lôi?” Ta tiếp tục hỏi.

“Tất nhiên là sau khi xong chuyện.” Yến Vương đắc ý nói.

“Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi được?” Ta khinh rẻ nhìn Yến Vương.

“Ngươi…!” Yến Vương có vẻ hơi chán nản, nói tiếp: “Tiểu Lôi đang ở trong tay ta, ngươi tin ta thì tin, không tin ta cũng phải tin.”

“Ngươi thả Tiểu Lôi, ta đến làm con tin cho các người, thế nào?”

Yến Vương suy nghĩ một lúc, đáp trả: “Không thả Tiểu Lôi ngươi mới có

thể ngoan ngoãn làm người của chúng ta. Thả Tiểu Lôi rồi, ta thật cũng

không nắm chắc sẽ khống chế được ngươi.”

Đàm phán thất bại, ta hơi tức giận. Biết Yến Vương cũng không dễ lừa dối được, đành phải thỏa hiệp.

“Ta chỉ có một yêu cầu, đối đãi với Tiểu Lôi thật tốt.”

“Chuyện này không thành vấn đề.”

Ta gật đầu. “Ta ở đâu đây?”

Yến Vương vỗ tay. “Người đâu, đưa Thánh Nữ đi.”

“Chờ một chút!” Cô gái che mặt khống chế Tiểu Lôi đột nhiên lên tiếng.

“Ta tuyệt đối không đồng ý, cứ như vậy buông tha cho…con tiện nhân này! ! !”

Giọng nói này…Ta sợ hãi nhìn về Yến Vương: “Ngươi…Cứu nàng?!”

Yến Vương gật đầu, mỉm cười nhìn ta, lại nhìn qua cô gái đang khống chế

Tiểu Lôi – Trình Xuân Hoa, vẻ mặt như đang thưởng thức kịch vui nhìn

chúng ta.

“Nói nàng buông … Tiểu Lôi ra.” Ta cố gắng thương lượng với Yến Vương.

Yến Vương buông tay: “Ta làm không được, nàng đã điên rồi.” Sau đó vẫn tiếp tục bộ dạng cũ, theo dõi chúng ta.

“Đúng! Ta đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi! ! ! Nhị Nữu, ta cho ngươi

biết, ta tuyệt đối sẽ không khinh địch mà buông tha cho ngươi như vậy!”

con dao trên tay Trình Xuân Hoa căng thẳng bám chặt trên cổ Tiểu Lôi.

Ta hung tợn nhìn về phái Yến Vương, cắn răng, hắn cố ý giải độc cho Xuân Hoa, nhất định là vì muốn thấy nữ nhân độc ác này sẽ trả thù ta như thế nào?

“Ta đã đáp ứng điều kiện của ngươi, không cần làm quá đáng!”

“Nhưng mà…”Yến Vương suy nghĩ một lúc, sau đó hài hước cười đáp: “Ngươi cũng không còn cách nào khác, không phải sao?”

Ta cố gắng kiềm nén phẫn nộ, run rẩy nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi

để bản thân mau tỉnh táo lại. Quay qua hỏi Xuân Hoa: “Ngươi muốn thế

nào?”

“Ta muốn đem những gì ngươi sỉ nhục ta, trả lại cho ngươi gấp trăm lần!

Không phải, là trả lại cho ngươi gấp ngàn vạn lần!” Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi nói. Mặt mũi đã bị khăn dày che khuất, nhưng có thể tưởng

tượng ra được nàng bây giờ với khuôn mặt loang lổ những vết rạch nát sẽ

có vẻ dữ tợn hung hãn đến mức nào.

Xuân Hoa càng nói càng kích động, lực trên tay càng đè xiết, trên cổ Tiểu Lôi liền hiện ra một tia máu tươi.

“Buông Tiểu Lôi ra! !” Nhìn thấy vết máu trên cổ Tiểu Lôi, ta sốt ruột hét lên.

“Được! Ngươi…quỳ xuống cho ta!” Xuân Hoa đắc ý, giọng nói hưng phấn bắt đầu run run. Yên Vương nhìn ta cười cười.

Ta không chút do dự, hai đầu gối khụy xuống trước mặt Xuân Hoa. “Mời thả tiểu Lôi.”

“Ngươi…!” Có lẽ ta quỳ xuống quá thống khoái, không thể thỏa mãn được

khoái cảm biến thái như mong muốn của Xuân Hoa. Xuân Hoa rống giận.

Yên Vương nhìn ta, có chút kinh ngạc.

“Ha ha ha ha, Thánh Nữ Linh Sơn, cũng phải quỳ trước mặt ta!” Xuân Hoa

kiêu ngạo cười đáp, hung hăng nhấc chân đá một cước lên ngực ta. Trên

ngực bỗng chốc đau nhói, ta bị đá văng ra xa, té nhào xuống đất, trong

khoang miệng lập tức tuôn ra vị tanh ngọt.

“Mời…Thả Tiểu Lôi.” Ta vừa mở miệng, một ngụm máu đỏ tươi cũng theo khóe miệng chảy xuống.

“Tỷ tỷ! ! !” Tiểu Lôi lo lắng gọi.

“Các ngươi….lên cho ta, lột sạch y phục nó! ! !” Xuân Hoa quay qua ra lệnh cho đám binh sĩ đứng gần đó.

Binh sĩ chung quanh nhìn ta đang quỳ rạp trên đất, lại do dự nhìn qua

Yến Vương. Yến Vương chỉ mỉm cười nhìn ta, cũng không lộ vẻ gì là đồng ý hay khô