
đi về phía trước. Chuyện cũ như khói, cho tới bây giờ, ngay cả tư thái của người
chiến thắng bà cũng không muốn làm bởi tất cả đã sớm không có ý nghĩa gì nữa, kỳ thật nếu tính toán kỹ lại, bà còn phải cảm ơn Dương Mộng Đình,
nhờ có sự xuất hiện của người đàn bà này mà bà mới có quyết tâm dứt
khoát với cuộc hôn nhân đau khổ kia…
Ít nhất lúc ấy bản thân bà chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bà được thong dong, thoải mái như hiện tại.
Cố Ninh và Trương Giai Giai cũng vội vàng đi theo.
– “Mẹ, bọn họ mua thật nhiều đồ a.” Tiếng nói của đứa trẻ từ phía sau truyền đến. Đem đồ vật xách lên
xe, Thẩm Lan lại đi dạo tiệm bách hóa dưới lầu, càn quét không ít các
thứ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn dẹp đường hồi phủ. Mãi cho đến khi xe ở phía sau bóp còi inh ỏi, Thẩm Lan mới lấy lại tinh thần, vừa rồi đứng
lại 10 giây đèn đỏ, nhìn phía trước xe dòng người đi đường vội vã băng
ngang qua, bà mới nhớ lại chuyện trước kia…
Bà thật sự cảm thấy
bản thân hiện tại có cuộc sống mới, còn cuộc sống trước kia âu cũng đã
là quá khứ, muốn nhớ cũng không dám nhớ tới nữa.
Thẩm Lan ở trong lòng thở dài, thu liễm phần tâm tư kia, hết sức chú ý lái xe.
Cách năm mới càng ngày càng gần, đến cuối năm sẽ càng thêm khắc sâu cảm giác thời gian trôi qua vội vàng, một năm mới cứ như vậy lại tiếp tục bắt
đầu. Ngược lại, Thẩm Lan không hề nôn nóng vội vã, đem tất cả thời gian
đều dành cho gia đình, mỗi ngày lại đổi một cách để bồi bổ thân thể cho
Cố Ninh, Trương Giai Giai đã đến thành phố bên cạnh ăn Tết với cha
Trương và mẹ Trương, cho nên năm nay Thẩm Lan và Cố Ninh đến nhà ngoại
Cố Ninh ăn Tết, người nhiều coi như tham gia náo nhiệt.
Chính
phủ đã sớm ra thông báo, năm nay xây dựng một con đường quốc lộ, vừa lúc đi ngang qua nhà họ Thẩm, cho nên nhà họ Thẩm bị thu hồi giải tỏa,
ngược lại được đền bù không ít tiền, bởi vì nhà họ Thẩm có nền móng rất
lớn và vững chắc, cho nên với khoản bồi thường của chính phủ, hoàn toàn
có thể mua một căn hộ tại trung tâm thành phố, nhưng hai ông bà cụ nhà
họ Thẩm không thích sự ồn ào náo động ở trung tâm thành phố, cho nên
Thẩm Xán ra ngoại ô mua cho cha mẹ già nhà mình một căn biệt thự độc
lập.
Hoàn cảnh ở nơi đây thanh u nhã nhặn, cơ sở vật chất cũng
đầy đủ, đại đa số người dân sống xung quanh cũng toàn là các ông bà cụ
lão thành đã về hưu, cho nên hai ông bà cụ nhà họ Thẩm rất nhanh đã kết
giao được với hàng xóm mới, thập phần yêu thích cuộc sống ở đây, hai ông bà đem hoa viên phía sau biệt thự khai khẩn thành đất trồng rau, trồng
đủ các loại rau dưa, ngay cả chỗ cao nhất của mảnh đất trống, cũng bị
dựng lên một dàn giá trồng mướp, lúc bình thường hai ông bà còn đem rau
dưa do chính tay mình trồng đến cho hai chị em Thẩm Lan, cuộc sống của
hai ông bà trôi qua thập phần vui vẻ và hài lòng.
Sợ cha mẹ già nhà mình phải khổ cực chuẩn bị cơm tất niên, 26 Tết Thẩm Lan đã dẫn theo Cố Ninh đến ở luôn chỗ biệt thự.
Mỗi ngày Cố Ninh cùng trò chuyện với ông bà ngoại, cả nhà cùng nhau xem
phim truyền hình, thời gian qua càng ngày càng nhanh, nháy mắt đã đến 30 Tết.
Ở ngoại ô không bị quản chế về việc bắn pháo hoa, cho nên
Thẩm Xán mua rất nhiều pháo hoa, chuẩn bị náo nhiệt một chút. Đến mười
một giờ rưỡi, trừ bỏ hai ông bà cụ, người một nhà đều ở bên ngoài chuẩn
bị chờ đợi đến khoảnh khắc giao thừa, lúc này bên ngoài tuy rằng có gió
lớn, nhưng mọi người không hề thấy lạnh. Mười hai giờ vừa đến, bầu trời
trong nháy mắt trở nên muôn hồng nghìn tía.
Mãi cho đến một giờ, mới đem tất cả pháo hoa đều bắn hết, Cố Ninh xoa xoa tay:
– “Chết rét mất.”
Mấy ngày Tết, Cố Ninh đều ở nhà cùng với ông bà ngoại mình, Thẩm Lan nói
chơi mạt chược có thể đề phòng bệnh đãng trí ở người già, cho nên mỗi
ngày ở nhà, Cố Ninh đều lôi kéo ông bà ngoại mình cùng chơi mạt chược.
Lúc Thẩm Lan không bận việc gì, cũng sẽ chạy đến chơi vài ván, người
trong nhà chơi mạt chược, cược rất nhỏ, một lần vài ba chục đồng, những
người khác dường như vô ý hay hữu ý hoàn toàn nhường phần thắng, chủ yếu là dỗ cho hai ông bà cụ nhà họ Thẩm vui vẻ.
Qua hết Tết nguyên
tiêu, trường học bên kia cũng bắt đầu nhập học, Thẩm Lan đưa Cố Ninh ra
sân bay, xuống xe, Thẩm Lan nhìn con gái của mình nói:
– “Năm
nay đã 19 rồi, Ninh Ninh, mẹ của con không phải là người cổ hủ, nếu như
con quen bạn trai, sang năm lúc về ăn Tết, có thể mang về cho cả nhà
mình nhìn mặt xem sao.”
Cố Ninh: “…”
Vấn đề là, con không có bạn trai mẹ ơi, mang ai trở về bây giờ?
Thẩm Lan vỗ vỗ bả vai Cố Ninh:
– “Đương nhiên, con vẫn còn ngồi trên ghế giảng đường, tốt nhất vẫn nên lấy học hành làm trọng.”
– “Vâng ạ.”
Cố Ninh xuống máy bay, lập tức đến trường học, kỳ thật tới ngày mai mới
khai giảng, Cố Ninh đến sớm một ngày là vì muốn đến chúc Tết cha mẹ Trần Triển. Cố Ninh đã đến nhà họ Trần ăn cơm vài lần, kỳ thực tập cũng nhờ
cha Trần giới thiệu cho, vì vậy cô thân là một hậu bối, vẫn nên đi chúc
Tết cho tiền bối.
Nhà họ Trần chưa bao giờ thiếu khách khứa lui
tới, hơn nữa căn bản thứ gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, Cố Ninh
suy đi n