
ếp nhận thôi...”
Lâm Uyển lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Tôi nhận không nổi.”
Trần Kình thu lại khăn mặt, lấy tay vén mái bằng của cô: “Giờ không phải lúc
cãi nhau, ngủ sớm đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi, Lâm Uyển nghe tiếng nước chảy nhỏ gần như
không thể nhận ra truyền qua mấy lớp cửa, nhắm mắt cười khổ, hẳn là Trần Kình đã
đổi chiến lược, hắn muốn dùng nước ấm nấu con ếch[1'> này là cô.
[1'> “Nước ấm nấu ếch” là truyện ngụ ngôn Trung Quốc, khi bỏ con ếch thẳng vào
nước nóng, nó sẽ sợ hãi lập tức nhảy ra, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi
đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.
Trần Kình tắm vội vàng như đánh vật rồi trở về phòng ngủ, vén chăn lên nằm
xuống, ngực hắn áp vào lưng cô, kề sát không kẽ hở. Lâm Uyển liền cảm nhận được
nhiệt độ từ người đàn ông, còn cả nhịp tim mạnh mẽ khiến người khác không thể
thờ ơ của hắn. Ngay sau đó, một bàn tay lớn di chuyển đến bụng dưới của cô, dời
tay cô ra sau đó đặt lên xoa nhẹ nhàng. Bàn tay hắn vừa khô vừa nóng, nhưng dùng
lực vừa phải, rõ ràng đã thật sự giảm bớt cảm giác khó chịu nơi cô. Lâm Uyển mệt
mỏi than thở, trong đầu tưởng tượng bàn tay đó là một chiếc túi chườm nóng, túi
sưởi điện, thiết bị xoa bóp tự động, là cái gì cũng được.
Trán Trần Kình tì lên phía sau đầu Lâm Uyển, ngửi mùi thơm tươi mát trên tóc
cô, cảm thấy vô cùng yên tâm. Tuy cô rất phiền phức nhưng hắn cam tâm tình
nguyện bị làm phiền, nhớ lại những lời giáo huấn nghe suốt hai ngày nay, hắn
không kìm nổi thầm cười nhạt, cảm giác này ai chưa trải qua thì không hiểu được.
Tuy hắn cũng chưa rõ Lâm Uyển và mình rốt cuộc là gì với nhau, nhưng hắn có thể
từ từ suy nghĩ, nếu buông tha cô rồi, đến lúc hắn nghĩ rõ ràng lại hối hận thì
làm sao? Vậy nên ai nói gì cũng không lay chuyển được hắn, dù có kề dao lên cổ
hắn cũng sẽ không buông tay. Dù sao hắn cũng đã khinh suất, đã ích kỉ, đã bị gắn
mác kẻ xấu rồi, chút vặt vãnh này có đáng là gì.
Cả đêm cứ trôi qua như vậy, buổi sáng lúc Lâm Uyển tỉnh dậy phát hiện mình đã
quay người lại, vùi đầu trong ngực người đàn ông bên cạnh, bên trên là hơi thở
đều đặn của hắn, phía dưới là nhịp tim ổn định của hắn. Cô lập tức ngẩn ra rồi
xót xa nhắm chặt mắt lại. Cô vẫn là ếch xanh, là một con ếch xanh ngủ quên dưới
đáy giếng, bên cạnh chỉ có một con rắn đang khè lưỡi lượn quanh. Ếch sợ rắn, rắn
cũng đã hơn một lần cắn ếch, nhưng khi giông tố ập đến không ngờ con ếch đó vẫn
bất giác dựa dẫm vào tên hàng xóm độc ác của mình.
Đây không phải lỗi của nó, chỉ là một thứ bản năng mà thôi.
Lâm Uyển ổn định tâm trạng xong xuôi lại mở mắt, hơi ngửa đầu ra sau lặng lẽ
quan sát hắn. Ánh nắng yếu ớt sớm mai khiến gương mặt hắn bớt đi chút lạnh lùng,
thoạt nhìn giống như người tốt. Trần Kình có tính cảnh giác rất cao, bị cô nhìn
chăm chú chưa đến hai giây đã mở mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ,
nhếch mép hỏi cô: “Đã đỡ hơn chưa?”
Lâm Uyển ngẩn người, ừ một tiếng.
Trần Kình giơ tay véo má cô rồi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc quay
lại đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ngồi dậy nói với cô: “Mặc quần áo
vào, tôi đưa em đi khám.”
“Hả? Không cần mà?” Chính cô dường như cũng quên mất việc này.
Trần Kình tung chăn rồi xuống giường, tiện thể tung cả nửa phần chăn bên cô
ra, dùng ngữ khí ra lệnh trước sau như một: “Không bàn cãi, mau lên!”
Cuối cùng, Lâm Uyển bị Trần Kình nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép đưa đến phòng khám
Đông y lần trước, châm mấy kim tại huyệt Tam m Giao gì đó. Lúc ra ngoài, Lâm
Uyển đi phía trước, Trần Kình bỗng “ơ” một tiếng, ngập ngừng nói: “Uyển Uyển,
quần em bẩn rồi.”
Gương mặt Lâm Uyển liền đỏ bừng, đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.
Cho dù cô có ghét người đàn ông này bao nhiêu thì hắn vẫn là người khác giới,
chẳng cô gái nào có thể thản nhiên đối mặt với việc này. Trần Kình cởi áo choàng
lên người cô, không nói gì thêm, đi trước dẫn đường, Lâm Uyển hận không thể tìm
cái hố nào mà chui xuống.
Lúc lên xe, Lâm Uyển có chút do dự, Trần Kình lách qua ngồi vào ghế lái, quay
đầu nói với cô: “Không sao, lên đi, không sợ bị người khác nhìn thấy à?” Lâm
Uyển vừa nghe thấy vội vàng khom lưng chui vào xe.
Trần Kình đưa Lâm Uyển về đến tầng trệt căn hộ, tới nơi còn sợ cô chưa đủ
khốn cùng liền nhắc nhở: “Mau lên thay quần đi.”
Lâm Uyển chẳng thêm để ý hắn, đỏ mặt xuống xe, vào cửa rồi đi thẳng đến phòng
vệ sinh, vội kiểm tra nhưng không sao hết, tên khốn Trần Kình này lại trêu cô!
Tức chết mất. Lúc này di động reo, là hắn gọi đến, cô giật máy gào lên: “Trần
Kình! Anh điên à? Rỗi hơi chắc?”
Bên kia cười ha ha nói: “Người có bệnh là em chứ? Ở nhà nghỉ ngơi đừng đi
làm, vừa nãy tôi xin phép giúp em rồi.” Dứt lời hắn cúp máy.
Lâm Uyển tức đến bốc khói, tên này luôn tự ý quyết định như vậy, coi cô là
con rối giật dây, thật đáng ghét.
Mấy mũi châm kia quả công hiệu, mấy ngày sau Lâm Uyển đã không còn khó chịu.
Thật ra cô cũng lo toát mồ hỏi, không nói trước đó bị ngâm trong nước, tự mình
còn liều lĩnh ăn kem, đúng là thêm sương vào tuyết, sợ mình chết chưa đủ nhanh.
Có lúc cô