
i có chỉ trích chị hay không, có truy
cứu chị tội mưu sát?”.
“Yên
tâm đi, da mặt cô ta dày thế, chắc chắn có thể gắng gượng được!”.
“ Cũng
chưa chắc…” . Tôi vẫn lo lắng.
“Dùng
nặc danh chứ, chị đúng là ngốc. Chị không cần nói trực tiếp tên của cô ta, chỉ
có người quen mới biết là cô ta. Lần trước ở trên mạng chị nói thẳng luôn tên
thật của cô ta sao?”.
“ Em
không đọc sao?”. Tôi thận trọng hỏi.
“ Đợi
em search đã!”. Một lát sau, cô mắng thẳng vào mặt tôi,” Diệp Tử ơi là Diệp Tử,
chị nói thẳng tên thật của mình, tên thật của Tiểu Nhã làm gì cơ chứ? Chị đúng
là ngốc!
“ Đây
là người thực việc thực, đương nhiên phải nói tên thật!”. Tôi muốn biện hộ.
“
Cho nên mới nói, có cái đầu bã đậu là một việc vô cùng nguy hiểm!”. Cô than vắn
thở dài:” Thế này nhé, nói thì cũng đã nói rồi, đến lúc cần lật tẩy thì cố gắng
lật tẩy ít thôi”.
“Thế
thì Tiểu Nhã liệu có tìm cách gây chuyện với chị không?”.
“Yên
tâm đi, có em ở đây, chị sợ gì chứ!”. Cô chí khí hiên ngang,”Đợi em nổi tiếng
rồi, còn sợ cô ta gây chuyện gì chứ, em mua luôn một cái biệt thự, thuê mấy
chục vệ sỹ để bảo vệ chị…”.
Cô nhóc
này, đúng là thích nằm mơ giữa ban ngày, tôi thực sự không biết nói gì hơn.
Cuối
cùng tôi cũng vẫn không nhận lời mời, bởi đó chỉ là việc riêng của gia đình
tôi, tôi thật sự không muốn làm to chuyện để hàng xóm đều biết.
Tôi vẫn
ở trong cuộc chiến đấu ly hôn với ông xã, anh một mực từ chối ly hôn, còn tôi
cũng không muốn kiện cáo. Sự việc này, cứ bị mắc lại như vậy, không ai chịu
nhượng bộ.
Hàng
ngày, anh đối xử với tôi rất mực ân cần, tôi biết anh đang quan tâm đến đứa bé
trong bụng tôi. Còn đối với tôi, có mấy phần thật lòng, có mấy phần giả dối,
tôi cũng chẳng buồn suy đoán nữa rồi.
Người
phụ nữ sống trên cõi đời này, chẳng phải cũng chỉ có mấy việc đó sao, chung quy
lại, kết hôn, sinh con, giúp chồng, nuôi con. Đây chính là một đời một đời
người phụ nữ.
Tiểu
Nhã cũng không hề gây chuyện kêu gào gì, thi thoảng gặp cô ta trong thang máy,
cô ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, không lên tiếng, cảm giác như biến
thành một người khác. Cô ta là một người phụ nữ có tâm địa báo thù rất lớn,
không gây chuyện gì cho tôi, cũng khiến tôi đứng ngồi không yên.
Mấy hôm
sau, có một gói bưu kiện gửi chuyển phát nhanh đến cho tôi, ghi rõ tên người
nhận là tôi. Tôi tròn mắt nhìn gói bưu kiện, lòng lo lắng: chắc đây là vật phẩm
nguy hiểm Tiểu Nhã gửi cho tôi, không phải là lựu đạn thì cũng là những thứ để
làm hại tôi.
Tôi từ
từ bóc ra, thận trọng đề phòng, kết quả, bên trong là một tập ảnh. Điện thoại
chợt vang lên, tôi giật nảy mình, nghe máy, thì ra là Tần Tử Long.
Giọng
tôi lấy làm không vui:” Anh dọa ma dọa quỷ làm gì thế?”.
Tần Tử
Long ngạc nhiên:” Dọa ma dọa quỷ? Anh chẳng qua quay về trường cũ một chuyến,
chụp mấy tấm ảnh, tiện thể gửi cho em”. Anh thực sự choáng váng:” Như vậy cũng
gọi là dọa ma dọa quỷ hay sao?”.
Tôi xoa
xoa cái bụng đau râm ran:” Hiện nay không giống như trước đây nữa, giờ em là
một nhân vật đặc biệt, cứ tưởng Tiểu Nhã gửi thứ gì đến để hãm hại em!”.
Tần Tử
Long cười vang:” Đúng là có tật giật mình!”. Anh lại nói:” Cô bạn, tôi còn tiện
thể đem theo chút đặc sản thầy cô tặng, tôi đưa đến cho bạn nhé!”.
Tôi
nói:” Tốt quá, lâu rồi chưa được ăn, là món gì vậy?”. Phía ngoài cửa chợt vang
lên những âm thanh lạ, tôi nói với Tần Tử Long:” Anh đợi một chút, hình như có
người đang làm gì cửa nhà
“Này cô
bạn!” Tần Tử Long gọi giật tôi,” Em trốn vào phòng đi, nếu không phải là ấn
chuông, đợi tôi đến, chỉ một lát là tôi đến ngay thôi”.
Tôi
trêu anh:” Đúng là thần kinh!”. Tôi nhìn qua mắt thần trên cửa, cửa chống trộm
đã bị người ta mở ra, khoảng ba người đàn ông đang đập cửa nhà tôi, cửa khóa
trái đã bị đập mạnh, gần như sắp bật tung.
Tôi vội
cầm lấy điện thoại, hét lên:” Cứu em với, thực sự có mấy người đàn ông đến nhà
em, anh báo cảnh sát cho em với!”. Giọng của Tần Tử Long vô cùng lo lắng:” Em
mau trốn đi, tôi sẽ đến ngay”. Cửa đã bị phá, ba người đàn ông bước vào, tôi
vội vàng hét lên:” Báo cảnh sát giúp em!”. Rồi chạy cuống cuồng vào phòng.
Tôi
khóa trái cửa phòng, chuyển đồ đạc đến để chặn .
Người
đàn ông đứng bên ngoài đập cửa thình thình:” Mở cửa!”. Tôi vô cùng lo sợ, nhớ
đến hai hàng xóm, một năm bốn mùa đều không ở nhà, hơn nữa giờ là lúc mọi người
đều đang phải đi làm, vốn không thể hy vọng có người đến cứu tôi, bảo vệ dưới
lầu không biết đi đâu rồi, lại để người lạ lên lầu.
Tôi dọa
bọn họ:” Tôi đã báo cảnh sát rồi, các anh khôn ngoan thì hãy đi mau!”.
Chúng
hét lớn:” Cưỡng dâm cùng với cướp giật, cô có bao giờ nghe nói miếng thịt nào
đến miệng rồi còn nhổ ra hay không?!”.
Bên
ngoài vang lên tiếng kệ tủ bị lật đổ, xem ra bọn cướp này đang lục lọi khắp nhà
tôi.
Tôi
nhìn ra ngoài cửa sổ, cố hét thật to:” Cứu tôi với!”.
Cửa bị
vặn xoáy kêu lên một tiếng, bọn này rõ ràng là biết mở cửa! Tôi vô cùng sợ hãi,
mồ hôi tiết ra đầm đìa, chỉ có thể cố gào thét:” Cứu tôi với!”.
Hàng
xóm tầng trên tầng dưới lẽ ra phải nghe thấy chứ?!
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập