
nh hô một tiếng, đã bị một
tràng hôn gấp gáp phủ lên miệng, cảm thụ được sự trằn trọc, tưởng niệm
trong nụ hôn kia cùng với cảm giác ôm ấp quen thuộc này, nàng dần dần
thả lỏng thân mình, để chính mình vùi sâu vào nụ hôn khiến người triền
miên này.
Đối phương dường như làm sao cũng hôn không đủ, chẳng những nhiều lần mút vào cái lưỡi đinh hương của Từ Man, mà
hai tay đã vuốt ve dao động trên thân thể nàng. Hơi thở ấm áp mang theo
hương khí khô mát vờn quanh tứ phía Từ Man, màn giằng xé thoắt nông
thoắt sâu thế này, gần như khiến nàng như say ngã vào trong lòng hắn.
Bất chấp đầu lưỡi đau nhức, Từ Man ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại yêu thương của hắn, mãi đến khi làm cho hai
người hôn đến cả người run rẩy, không dằn nổi mà xé rách quần áo đối
phương, mới không thể không thoáng tách ra, nhưng vẫn quyến luyến chốc
chốc hôn lên môi, lên má, thậm chí là vành tai đối phương.
Hai thân xác cố gắng dán sát vào nhau, không ngừng thăm dò đối phương, xúc
cảm cách lớp vải dệt ma sát lẫn nhau kia làm cho Từ Man gần như rên rỉ
thành tiếng, giữa hai đùi có cảm giác căng thẳng, vừa khiến nàng thấy
thẹn, lại không thể không thuận theo dục vọng mà vặn vẹo cơ thể.
Hiển nhiên, bức thiết muốn cảm thụ đối phương không chỉ riêng có Từ Man, đối phương gần như không kịp cởi áo khoác Từ Man ra, liền vén váy của nàng
lên, cởi quần lót ra, lại đặt nàng lên chiếc giường êm trong phòng, sau
khi phát hiện nàng đã sẵn sàng, không kịp nói gì, bèn đem thanh kiếm sắc từ thân thể hóa thành, trực tiếp đâm thẳng vào nhụy hoa của Từ Man.
Tại khoảnh khắc tương tiếp kia, Từ Man thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng, nàng kéo vạt áo đối phương ra, hôn lên cổ hắn, nghẹn ngào thấp giọng
nói: “Sơ Thanh, muội rất nhớ huynh, rất nhớ huynh…”
Gia Cát Sơ Thanh đặt Từ Man nằm lên giường, nghe tiếng khóc hờn tủi của
nàng, đau lòng thả chậm tiết tấu, càng ôn nhu yêu thương hơn trước, trấn an nói: “Ngoan, đừng khóc đừng khóc, huynh đã trở về, không có việc gì, đều đã qua rồi.”
Cứ thế, Từ Man một bên ấm ức khóc,
một bên bị từng cơn sóng triều vỗ vào, ngón chân cứng ngắc hơi cuộn lại, dường như đã không chịu nổi nhiều đợt hoan sướng hơn nữa, cái túi đựng
máu gà để làm giả kinh nguyệt cũng không biết bị ném tới chỗ nào, quần
áo hai người đều không cởi sạch sẽ, cứ nửa che nửa hở như thế, nhưng
cũng để lại dấu vết yêu thương trên những nơi giao thoa.
Gia Cát Sơ Thanh xoa nắn hôn lên con thỏ ngọc trước ngực Từ Man, cảm giác
vừa hơi đau vừa kích thích ở nơi đó trên cơ thể, khiến cho hắn cũng
không nhịn được kêu ra tiếng, mồ hôi trên trán men theo cần cổ trắng nõn chảy đến lồng ngực bằng phẳng, cuối cùng giao hội với mồ hôi trên người Từ Man, không phân rõ ngươi ta.
Một lần lại một lần
bị động tiếp nhận, Từ Man cảm thấy mình sắp hét lên đến nơi, cả người
nàng đã tê dại đến mức không còn một chút khí lực, nhưng cảm giác trống
rỗng trong thân thể vẫn chưa được lấp đầy, nàng điên cuồng khát vọng,
tay run run bấu lại Gia Cát Sơ Thanh gần hơn, mãi đến khi Gia Cát Sơ
Thanh mạnh mẽ va chạm vài lần nơi hạ thân nàng, đầu óc nàng trong nháy
mắt gần như không còn ý thức, chỉ cảm thấy linh hồn thỏa mãn chưa từng
có, thư sướng đến cả người run rẩy hẳn lên.
“A Man,
huynh đời đời kiếp kiếp sẽ không buông tay…” Gia Cát Sơ Thanh cuối cùng
cắn lên vành tai Từ Man, mập mờ nói một câu, liền xuất ra.
Cảm thụ được nụ hôn tinh tế từ sau lưng truyền đến, Từ Man nằm
sấp trên giường êm, dư âm của từng cơn sóng kia khiến thân thể của nàng
hơi rung động, nhưng vẫn không nhịn được màn châm ngòi của Gia Cát Sơ
Thanh, thân mình lại bắt đầu thấy hư không.
“Huynh… đừng…” hơi thở thều thào, trên lông mi còn đọng nước mắt, khiến Từ Man trông càng đặc biệt yếu ớt.
Gia Cát Sơ Thanh cũng biết lúc này không phải thời cơ tốt, nhưng vẫn lưu
luyến để lại nhiều ấn ký hồng mai trên lưng Từ Man, mãi đến khi phát
giác Từ Man sắp khóc, mới cầm y phục đã cởi một nửa của nàng kéo nhẹ
lên, cẩn thận bao lại thân thể làm hắn phát cuồng kia.
“Thật xin lỗi, huynh ngày đêm đều nhớ đến muội.” Chỉnh lại tóc cho Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh dán tại bên tai nàng nói.
Từ Man khụt khịt mũi, nức nở nói: “Huynh nói 3 đến 10 ngày, nhưng hôm nay đã qua gần hai tháng, sao bây giờ huynh mới về.”
Gia Cát Sơ Thanh thương tiếc hôn lên cổ nàng, xin lỗi nói: “Dựa vào chút
máu kia cũng không dễ dàng phân giải ra nguồn gốc độc tố, cho nên tốn
chút thời gian, hơn nữa nguyên liệu giải độc khó tìm, mới kéo dài đến
hôm nay.”
Từ Man mặc kệ thân thể xụi lơ, giãy dụa
quay người lại, trên hai mắt phủ một tầng sương mù, nàng kéo tay Gia Cát Sơ Thanh, kích động nói: “Huynh là nói… là nói cữu cữu được cứu rồi?”
Gia Cát Sơ Thanh vén ra làn tóc mai hơi ẩm ướt, hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, cười gật gật đầu.
Nương theo ánh mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, Từ Man rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nam nhân nhà mình, mặc dù ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng vẻ mệt mỏi
nơi đáy mắt làm sao cũng không che được, sợ là hắn bôn ba vì việc này đã nhiều ngày đêm, hôm nay lại không kịp