Snack's 1967
Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324570

Bình chọn: 7.00/10/457 lượt.

ắc mặt của sư phụ chợt lạnh. Ngay sau đó, người mới lên tiếng đã che cổ họng, trong miệng phát ra âm thanh thì thầm, lui về sau ngã xuống đất. Không lâu sau đã tắt thở mà chết.

“Ai lại gọi đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta cho các ngươi chôn cùng!” Kim Nhật Lãng lạnh lùng nói.

Úc Thanh thấy Kim Nhật Lãng đã lộ mặt thật sự thì không còn ôm ảo tưởng gì nữa mà cười to nói: “Hảo, hôm nay chúng ta liền chôn cùng với đồ nhi bảo bối của ngươi!”

Nói xong, hắn rút ra kiếm. Những người khác thế trang chủ sát ý đã quyết, cũng ùa lên.

Kim Nhật Lãng chưa đánh trả, hắn ôm Liên Tống toàn thân bay lên, dừng ở ngoài vòng vây mọi người.

“Ngươi muốn chạy trốn!” Những người đó sau khi phát hiện lập tức quay kiếm hướng lại phía Kim Nhật Lãng.

Thời điểm nguy hiểm, Kim Nhật Lãng vẫn ôm Liên Tống không động. Liên Tống muốn giúp cũng không thể giúp, chỉ có thể dùng ánh mắt liều mạng nháy với Kim Nhật Lãng ý bảo: mau phản ứng a!

Kim Nhật Lãng lại cười nhẹ.

Trong lòng Liên Tống gấp đến giơ chân: ta biết ngươi cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà “nụ cười giết người” trong truyền thuyết không phải là chiêu thức mà chỉ là một từ thôi a!

Nhưng là mặc kệ nàng kích động phát điên thế nào đi nữa, Kim Nhật Lãng thủy chung vẫn bất động, sau đó, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn... Nhìn những người đang tiến tới gần bùm một cái quỳ gối xuống trước mặt họ, Liên Tống oa một tiếng, nhìn kỹ sắc mặt của những người kia, thì ra là bị trúng độc a.

Lòng chàng như sắt (nhị)

“Ngươi lại…Ti bỉ…” Cả người Úc Thanh bủn rủn, ngực lại trướng đau, thanh âm thống khổ.

Kim Nhật Lãng khẽ cười một tiếng nói: “Nếu không phải ở khách điếm ngươi dùng độc nhắc nhở ta, ta sao có thể nghĩ ra phương pháp thoải mái lại ít tốn sức thế này đâu?”

Nói mấy câu xong, trên đất đã tràn đầy những nam nhân yếu đuối cùng với tiếng rên rỉ của bọn họ. Kim Nhật Lãng thấy bọn họ đã không còn khả năng tấn công nên giải á huyệt của nàng.

Liên Tống nói được lập tức hỏi: “Sư phụ dùng độc gì với họ vậy?” Hỏi xong mới nhớ tới chính nàng cũng biết y thuật. Mấy ngày qua nàng cùng người ta đánh đánh đá đá, lại cùng sư phụ đánh đánh đá đá, sự yên tĩnh trong lòng hun đúc được nhiều năm ở Trúc Vong Nhai đã bị hao mòn rồi, y thuật cũng không dùng được.

Liên Tống bắt mạch cho Úc Thanh, Kim Nhật Lãng chỉ nhìn theo mà không ngăn cản.

“Phù Phí Tán?” Nàng đã có kết quả.

Kim Nhật Lãng gật đầu.

Lúc này, hai nữ tử áo hồng từ sau mọi người nhảy ra, quỳ gối trước mặt Kim Nhật Lãng.

“Giáo chủ.” Hai người cùng kêu lên.

Liên Tống nghe thanh âm của các nàng, lại nhìn dáng vẻ cung kính, nghĩ các nàng chính là Nguyệt Ảnh cùng Bình Ba vào buổi sáng.

Kim Nhật Lãng không gọi các nàng đứng dậy, trong mắt thản nhiên nói: “Lần sau đầu độc nhớ thêm liều thuốc, mới nãy ta phải nói thật nhiều mới đợi họ phát độc được.”

Hai người liếc nhìn nhau một cái, trên mặt ngượng ngùng, cung kính xưng vâng. Kim Nhật Lãng bảo các nàng đứng dậy. Hai người đứng lên lui ra phía sau.

Linh Nham sơn trang còn có một người là em rể của Úc Thanh, gọi là An Trí Viễn. Úc Thanh mới nãy đã vận khí bức độc nên độc tản ra càng nhanh, hắn đã không thể nói chuyện. An Trí Viễn đi đến bên cạnh Úc Thanh, nhìn thương thế của hắn, xác nhận hắn vẫn sống thì nhìn Kim Nhật Lãng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Phù Phí Tán này khiến người ta toàn thân vô lực, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng độc này thật rất khó giải, chỉ có người tài giỏi về độc mới có thể giải, bởi vì liều lượng thuốc giải phải phù hợp bằng không sẽ giải không hết. Như thế toàn thân sẽ vô lực cả đời. Trong chốn giang hồ dùng vũ lực để giải quyết mọi quyền lợi thì làm thế này khác nào là giết họ.

Kim Nhật Lãng từ trên cao nhìn xuống An Trí Viễn: “Không phải ta vừa mới nói sao, chỉ cần Úc trang chủ nói một câu kia là được. Hoặc là ngươi nói thay hắn sao?”

Cả người Úc Thanh đã vô lực, cứng rắn nâng ngón tay lên viết lên mặt đất một chữ không.

An Trí Viễn rơi lệ gật đầu, cắn răng nói: “Ngươi muốn giết cứ giết đi!”

Kim Nhật Lãng ngạo nghễ trừng mắt một cái.

Liên Tống che trước người An Trí Viễn nói: “Sư phụ đừng làm họ khó xử, đồ nhi không coi trọng câu nói kia.”

“Ta coi trọng.” Hắn liếc nàng một cái.

Sư phụ nàng vốn là người phong tình lịch sự tao nhã, nhưng cái liếc mắt này của hắn khiến trái tim nàng quấn chặt. Sư phụ nàng chưa bao giờ xem thường người khác, cho dù trong lòng có xem thường thì cũng không biểu hiện ra ngoài, không thích nhìn thì hắn sẽ quay đầu đi chỗ khác là được.

Liên Tống đang khó hiểu trong lòng, mãi đến khi Kim Nhật Lãng kéo nàng qua một bên, tiếp theo để thủ hạ trói những người đang giãy dụa không ngừng lại, nàng vẫn nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ của hắn không chớp mắt.

Những người bị trói này đều là tiểu hài tử cùng phụ nhân (phụ nữ có chồng). Bọn họ nhìn thấy mọi người của Linh Nham sơn trang đang nằm xụi lơ thì muốn tiến lên, nhưng mà sức lực không bằng mấy cô nương ở sau. Trong miệng của họ đều nhét vải bông, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ a a.

Liên Tống không cần nghĩ cúng biết sư phụ muốn làm gì.

Quả nhiên, nàng n