
không thể nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt của sư phụ, nhưng nàng biết lúc này không thể đáp sai.
“Nếu sư phụ biến thành ma vương, cho dù đồ nhi biến thành lệ quỷ cũng muốn đi theo người!”
Sư phụ, ta trả lời đúng không? Nàng hỏi dưới đáy lòng. Trên con đường tình cảm này, nàng xuất phát chậm một chút, nhưng nàng đã cố gắng chạy theo. Một ngày nào đó, nàng muốn đuổi tới trước mặt sư phụ, vì sư phụ mà chắn mọi gió mưa.
Kim Nhật Lãng nghe câu trả lời của nàng, khó kìm nén vui mừng, hắn nở nụ cười mỹ mãn bên môi, cười ra tiếng, máu cũng vọt tới cổ họng. Hắn ho lên.
Liên Tống cảm thấy hắn khác thường, nghĩ là hắn có thương tích trong người, nửa khắc trước còn vì nàng mà vận nội công, khẳng định vết thương tăng thêm. Nhưng nàng chỉ có thể lo lắng suông. Nếu nàng có võ công cao cường, hiện tại có thể vận công chữa thương cho sư phụ rồi.
Kim Nhật Lãng thấy nàng lo lắng, dừng ho lại mà vẫy tay với nàng. Bàn tay hắn đưa tới bên môi nàng, chặn lại những lời nói quan tâm của nàng, dần dần hắn nghe được tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không có ý dừng lại, đi thẳng đến trước cửa. Cánh cửa nặng nề bị người ta một cước đá văng ra.
Tư Phóng, Từ Huyễn mang theo đệ tử còn có hai vị phương trượng của Thiếu Lâm cũng ở trong đó, đoàn người thần sắc khác nhau đứng ở trước cửa.
Trước khi họ đá cửa, Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống đã ăn ý mà đứng tách xa nhau. Nhưng những người này đến thật ngoài ý muốn, bọn họ quả thật có chút trở tay không kịp.
Tư Phóng tiến lên từng bước, cười lạnh nói: “Thầy trò các ngươi ban ngày ban mặt lại đóng cửa, đang làm cái gì?”
Kim Nhật Lãng nâng tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, không đáp trả sự khiêu khích của Tư Phóng.
“Tư sư thúc.” Từ Huyễn đem Tư Phóng kéo qua một bên nói: “Kim sư thúc đã là chưởng môn, lại có người ngoài ở đây, người nên tôn trọng hắn chút.”
Tư Phóng trừng Từ Huyễn liếc mắt một cái, giơ tay lên. Hôm nay ở Huyền Tông Môn trừ bỏ Kim Nhật Lãng thì hắn là người lớn nhất, hắn sẽ nghe hậu bối giáo huấn sao?
Thong thả đi đến trước mặt Kim Nhật Lãng, hắn hành lễ nói: “Sư đệ nay là nhất phái chưởng môn, chưởng môn muốn làm cái gì chúng ta là người ở dưới đương nhiên không dám hỏi nhiều. Nhưng hôm nay có phương trượng Thiếu Lâm ở đây, ngươi không ra chào đón, lại cùng với nữ đệ tử tránh trong viện này, không biết là có chuyện gì quan trọng vậy?”
Hai vị phương trượng Thiếu Lâm là Không Thích và Không Tịnh liếc nhìn nhau một cái, quyết định sống chết mặc bây. Hai người họ xưa nay có quan hệ tốt với Huyền Tông Môn, cùng Kim Nhật Lãng kết nghĩa anh em, nghe nói Huyền Tông Môn có biến chuyển lớn, Kim Nhật Lãng vẫn chưa gắng gượng dậy được, liền đến đây thăm hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Xem tình hình hiện tại, nhất định là liên quan đến tranh đấu nội bộ môn phái. Bọn họ là khách, không tiện nhúng tay vào.
“Nếu các ngươi có chuyện quan trọng, không ngại thì nói ra mọi người cùng nghe một chút, cũng có thể cho các ngươi được ý kiến.” Tư Phóng như dã thú đói khát, đảo quanh người Kim Nhật Lãng.
Liên tiếp bị khiêu khích, Kim Nhật Lãng cũng ẩn nhẫn không bạo phát. Không Thích cùng Không Tịnh không khỏi tin vào lời đồn, Kim Nhật Lãng này quả thật yếu đuối không tranh cầu. Huyền Tông Môn giao vào tay hắn, tình hình càng ngày càng xấu đi là đương nhiên.
Liên Tống đã được dặn không mở miệng, đành phải chịu đựng Tư Phóng, Từ Huyễn nhìn không được lại kéo Tư Phóng nói: “Sư thúc, chúng ta nói sau đi.”
“Nói sau sao? Ta xem ra là không cần thiết.” Tư Phóng thấy không gặp lực cản, nghĩ là Kim Nhật Lãng chột dạ, giọng nói càng tăng: “Chẳng lẽ thầy trò hai người các ngươi làm cái gì đó mà không thể cho ai biết, cho nên mới trốn tới đây sao? Là võ công bí mật, hay là về cái khác? Ví dụ như…Tư tình nhi nữ?”
“Lời này không thể nói lung tung.” Không Thích tâm địa bao la, Kim Nhật Lãng cũng xem như là người mà hắn coi trọng, nhịn không được vì Kim Nhật Lãng nói mấy câu.
“Ta cũng không phải là nói lung tung.” Tư Phóng âm hiểm cười, nâng tay lên nói: “Mang người tới đây!”
Thanh âm hạ xuống, hai đệ tử đang kéo một người tiến lên. Hai mắt Liên Tống mở to, người nọ chính là Tôn Cửu vừa mới chạy.
Tôn Cửu nhắm hai mắt quỳ xuống, trong lòng rên rỉ thời vận của mình thật không may. Sau khi ra khỏi Thượng Hoa Viện, hắn chạy mất mạng, kết quả là đụng phải Tư Phóng. Tư Phóng là người giảo hoạt thế nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn. Hắn chịu không nổi sự đe dọa của Tư Phóng, bản thân lại không có khả năng nói dối, chỉ đành nói thật tình hình thực tế để bảo toàn bản thân. Về phần Kim Nhật Lãng đã nói qua những gì, hắn cố làm nhưng không được.
Kỳ thật Tư Phóng đã sớm hoài nghi Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống có mờ ám, nay có được Tôn Cửu làm nhân chứng, hắn vui mừng quá đỗi, lập tức gọi Từ Huyễn làm người chứng phụ, chỉ là Từ Huyễn đang uống trà cùng phương trượng Thiếu Lâm nên tất cả cùng kéo đến đây. Lúc này, hắn nhất định phải bức Kim Nhật Lãng giao ra lệnh bài chưởng môn. Thâm tình không bao lâu (ngũ)
Thời gian đã là chạng vạng, bầu trời không có một