
ười kia vẫn nhắm chặt mắt,
đưa tay lùa vài sợi tóc đen lõa xõa trên tóc nàng ra, nhẹ nhàng vỗ về gò má mịn màng kia.
“Tử Miên hương chẳng những làm cho người ta ngủ say, mà một khi ý thức đã
thanh tỉnh, thân thể vẫn vô lực không nhúc nhích được.”
Gương mặt xinh xắn trắng nõn nà xem ra vẫn còn chìm trong mê man, nhưng hàng
lông mày vắt chặt lại, tựa như đang phản kháng lại, đôi đồng tử dưới mí
mắt cũng run rẩy linh động.
“Bộ dạng liều chết vùng vẫy của ngươi làm cho bổn hoàng tử thật không kiềm chế được, đừng chọc trêu chọc ta nữa nha!”
Gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết cúi xuống, cái trán duyên dáng lộ ra vẻ tươi đẹp yêu mị, đôi môi mỏng nhẹ nhàng vung lên.
“Đến giờ mà vẫn còn muốn phản kháng sao? Lần này không giống như lúc trước
nha! Thiếu Sơ yêu đệ.” Tam hoàng tử Chu Dục đỡ người trên giường ngồi
dậy, hài hước gọi.
Ôm thân thể mà hắn nhung nhớ suốt nửa năm qua vào ngực, gương mặt xinh đẹp tựa vào cánh tay hắn, mặc cho hắn buộc quần áo vào người nàng, chỉ yên
lặng rúc vào ngực hắn.
Dung nhan vì Miên hương mà nhắm chặt lại, thoạt nhìn qua rất ôn hòa, nhưng
hắn biết rõ, người trong ngực hắn có lực phản kháng mạnh như thế nào,
ngay cả trong lòng suy nghĩ cái gì, cũng không để cho người ta biết nửa
phần.
“Không có ở đế đô, không có ở Hoàng Thành, trưởng công chúa, hoàng huynh, tứ
đại gia tộc cũng không biết được hành tung của ngươi, cách xa những lực
lượng mà ngươi có thể dùng để phản kháng ta, thậm chí ngay cả võ công
cũng bị phong bế, để xem ngươi làm như thế nào đây!”
Hơi thở ấm áp trêu chọc bờ môi của nàng, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt nàng.
“Thiếu Sơ yêu đệ, nửa năm nay, ngươi đã hành hạ bổn hoàng tử nhiều lắm rồi, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi bổn hoàng tử, hiểu chưa?”
Giống như khi dễ nàng đã rơi vào hư không vô lực, đôi môi từ ma sát nhẹ bắt
đầu mút cánh môi mỏng mềm mại của nàng, bàn tay to luồn vào bên trong
áo, vỗ về thân thể mê người kia, đầu lưỡi đang định nhân cơ hội đi sâu
vào, lại bị một bàn tay nho nhỏ chặn lại, không cho hắn thực hiện được ý đồ, đôi mắt chậm rãi mở ra, trong đó có vài phần khó dò.
Hai hơi thở nghênh đón nhau, nhìn thấy bóng dáng của mình từ trong đồng tử
của đối phương, lửa khói dục hỏa dần dấy lên trong hắn, phảng phất như
muốn thôn tính,tiêu diệt vẻ mặt thong dong bình tĩnh khó phá vỡ kia.
Kéo tay nàng xuống, hơi thở ấm áp lần nữa dán lên đôi môi của Tô Thiếu Sơ,
nàng cũng không từ chối nữa, mặc hắn tùy ý để cho hai môi dán vào nhau,
cơ hồ là hòa hợp lại thành một ….
“Thiếu gia, nô tỳ mang thức ăn đến cho Thiếu phu nhân.”
Ngoài cửa, hai tỳ nữ gõ cửa đứng chờ.
“Đi vào.”
Hai tỳ nữ chuyên phụ trách việc đưa thức ăn, quỳ xuống hành lễ trước tấm rèm mỏng.
“Đặt ở ngoài rồi lui xuống.”
Thị vệ, cung nữ đi theo, cho dù là nam hay nữ, đều đã sớm được huấn luyện với thân phận mới của chủ nhân.
“Còn có việc gì sao?”
Hai tỳ nữ vẫn đứng ở bên ngoài không đi.
“Hai vị tiểu thư ầm ĩ muốn tìm Thiếu phu nhân chơi.”
“Vì sợ các nàng chạy vào làm ầm ĩ Thiếu gia và Thiếu phu nhân, Yến tổng quản đang an ủi các nàng.”
“Hai nha đầu này, lúc nào cũng không chịu yên phận. Nói với chúng nó, một
lát nữa ta đưa Thiếu phu nhân ra ngoài.” Chu Dục nhìn gương mặt tuấn tú
trong ngực, hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, hắn cười gian xảo một
tiếng, nói: “Còn nữa, nói với chúng nó, nếu còn ầm ĩ thì không cho gặp
mẹ nữa.”
“Dạ.” Hai tỳ nữ lập tức hành lễ thêm lần nữa rồi xoay người rời đi.
Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hai vị tiểu thư… Còn – - mẹ? !
“Thế nào? Thiếu Sơ yêu đệ có lời gì muốn nói với thân phận mới này sao?”
“Ông trời quả nhiên là thích gây bất ngờ nha!” Tô Thiếu Sơ tự tiếu phi tiếu vung môi cười.
“Hửm?”
“Tỉnh lại thì có chồng, có con gái, … hạnh phúc này, trên đời hẳn là chỉ có
một mình ta được hưởng, không biết là ta có đức hạnh gì nữa!” Đúng là
mọi phức tạp đều tuôn ra trong lòng.
“Thế nào? Hạnh phúc đến mức làm ngươi rơi lệ luôn ư?” Nhìn thấy đôi mắt nàng lộ vẻ tinh nghịch, hắn lại cảm thấy hưng phấn lạ thường.
“Ta thật muốn chảy … nước mắt bụi trần nha!”
Bản thân chỉ là một con cá nhỏ nhoi, cần gì phải vương vấn bụi trần. Từ sau khi bị Chu Dục đưa đi khỏi đế đô, câu nói này của Nhan San San như đánh trúng vào tử huyệt của nàng, cứ quanh quẩn trong đầu óc của nàng mãi.
“Khó khi thấy Tô Tứ thiếu trước giờ tiêu sái thong dong, cũng sẽ có lúc cảm thán thở dài như thế.”
“Tỉnh lại đã bị một tên dâm ma chiếm tiện nghi, chỉ trách kiếp trước của ta
tạo nghiệt quá nhiều.” Cho nên kiếp này, ông trời phái một tên Quỷ hoàng tử đến trừng phạt nàng hết thảy.
“Aiz! Chỉ trách vi phu quá yêu nương tử của mình, yêu đến mức một giây một
phút cũng không muốn buông tay, giống như lúc này, nhìn môi của ngươi,
ta lại không thể không nghĩ đến … Tư vị mà nó mang đến.”
Một cánh tay ôm chặt lấy nàng, một cánh tay khác không ngừng du ngoạn khám
phá cơ thể của nàng, thì thà thì thầm với nàng, “Vỗ về thân thể của
ngươi, lại càng nhớ thân thể xinh đẹp dưới lớp y phục này, làm người ta
say mất hồn cỡ nào … Chỉ cần không ôm ngươi, đau đớn lại hành