XtGem Forum catalog
Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322831

Bình chọn: 9.5.00/10/283 lượt.

thư có lẽ cũng không cần người dạy thêm.

Cả người của Dạ Kim Lan khẽ run lên, tay càng nắm chặt hơn, móng tay đâm

cả vào lòng bàn tay, cơn đau truyền đến làm Dạ Kim Lan cảm thấy tỉnh táo hơn. Nàng khẽ nở nụ cười nói:

- Tài nghệ Kim Lan không tinh, Kim Lan sẽ cố gắng học nhiều hơn.

Dạ Đông Tuyết nãy giờ vẫn cúi đầu, khẽ đùa nghịch với những dây đàn, môi

nhếch cười. Nàng hoàn toàn xác định, Bạch Y Thần là biết tới tình cảm

của Dạ Kim Lan, hắn là đang cự tuyệt người ngàn dặm. Sắp tới, Dạ Kim Lan sẽ còn có thêm trò gì để thu hút ánh mắt của Bạch Y Thần?

Càng nghĩ, lại càng hứng thú, Dạ Đông Tuyết khẽ gãy dây đàn, một tiếng “tưng” vang lên.



Cuối cùng, giờ học cuối cùng cũng nặng nề trôi qua. Bạch Y Thần lên tiếng nói:

- Hôm nay, kết thúc ở đây.

Dạ Kim Lan sắc mặt tái nhợt, như đã hao tổn rất nhiều tâm trí, còn Dạ Đông Tuyết vừa nghe kết thúc liền buông tay ra khỏi dây đàn, mặt mày cực kỳ

uỷ khuất.

- Sau một tháng, ta muốn nghe một khúc nhạc hoàn chỉnh.

Dạ Đông Tuyết khóc không ra nước mắt, đây là Bạch Y Thần nói nàng đi. Dạ Đông Tuyết liền giơ gương mặt đáng thương nói:

- Bạch ca ca, có thể không cần được không? Đông Tuyết thật sự không làm được…

Bạch Y Thần xem như không nghe thấy, Dạ Kim Lan lại nở nụ cười dịu dàng nói:

- Tam tỷ, Kim Lan sẽ giúp người một tay.

Bạch Y Thần đứng khỏi ghế ngồi, trước khi đi buông lại một câu:

- Ngày mai tiếp tục.

Dạ Đông Tuyết nhìn bóng của Bạch Y Thần càng lúc càng đi xa cười khổ. Lúc

này, đã không còn người, Dạ Kim Lan cũng không thèm diễn kịch nữa, liền

trừng mắt nhìn Dạ Đông Tuyết cảnh cáo:

- Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn, đừng tự cho mình hay. Nếu ngươi làm liên luỵ tới ta, ta liền bắt ngươi phải hối hận.

Nói rồi Dạ Kim Lan liền phắt tay bỏ đi. Ra khỏi cửa, Thuý Nhi đang đứng chờ bên ngoài liền hấp tấp đuổi theo phía sau.

Dạ Kim Lan đi rồi, Dạ Đông Tuyết cũng không cần diễn kịch nữa, sắc mặt

liền lạnh đi mấy phần. Không chần chừ, nàng cũng đi về viện của mình.

Biệt viện của Dạ Đông Tuyết ban ngày cũng không ai lui tới, cỏ dại mọc tới

ngang người, dù trời còn sáng cũng không giấu được sự âm u, hoang tàn.

Bước vào trong phòng, Dạ Đông Tuyết đóng cửa lại. Liền có tiếng của Tang Ly vang lên:

- Ta đã chờ nàng thật lâu a…

Dạ Đông Tuyết hừ lạnh không đáp, tiến tới ghế ngồi xuống.

Tang Ly chưng ra bộ mặt uất ức vạn phần than khóc:

- Nàng lại không chú ý tới ta. Nàng bỏ rơi ta… nàng phụ bạc ta…

Dạ Đông Tuyết không phải tự cao nhưng cũng tự tin rằng định lực của mình

sau năm năm giả ngu chịu đựng mọi sự khinh khi của người đời đã đặt được một mức nhất định, nàng không dễ dàng bị ảnh hưởng. Thế mà, mỗi khi đối mặt với Tang Ly, nhường như chẳng có chút tác dụng gì, hắn chỉ cần nói

ra một hai câu liền làm nàng nổi giận.

Dạ Đông Tuyết gắt gỏng nói:

- Ngươi im ngay! Ngoài y quán không có việc làm sao mà cứ lai vãng ở đây?

Tang Ly liền cứng đờ, thu người lại.

- Ngươi lại trốn việc?

Tang Ly hai mắt ửng đỏ nhìn Dạ Đông Tuyết nói:

- Ta không phải. Ta nhớ nàng quá nên mới lẻn đến thăm nàng thôi…

Dạ Đông Tuyết muốn đánh người.

Từ năm năm trước, ở phương Bắc xuất hiện một y quán gọi là Nghịch Thiên y

quán, ban đầu, ai cũng nghĩ đó là một y quán bình thường, nào ngờ, lại

dám viết một bố cáo ngông cuồng: “Trời sắp mệnh, ta cải mệnh. Thiên hạ

đệ nhị thần y, ai dám xưng đứng nhất”. Mọi người chỉ cười mỉa mai, không ai tin tưởng, cho đến một ngày, có người bị bệnh nặng đã bị tất cả đại

phu từ chối tìm đến, chính người đó cũng không nghĩ mình có hy vọng chữa được. Thế mà, Thiên Thủ y quán đó lại có thể chữa khỏi cho hắn. Ngày

đó, danh tiếng của Thiên Thủ y quán được nâng cao, ai cũng biết đến,

người đến chữa bệnh ngày một đông. Lại có một điều kỳ lạ, tới giờ vẫn

không ai biết được mặt mũi vị thần y kỳ bí đó. Tin đồn lại càng lan xa.



Trở lại hiện tại, Tang Ly đang mếu máo nhìn Dạ Đông Tuyết phân trần:

- Ở y quán không phải còn những người khác sao? Lẽ nào lại không cần làm việc.

Đúng là từ lúc Thiên Thủ y quán có tiếng tăm, phạm vi mở rộng ra đã chiêu dụ thêm nhiều đại phu có tay nghề khác, bây giờ, chỉ những trường hợp đặc

biệt nặng, Tang Ly mới đích thân ra tay. Muốn hắn ngoan ngoãn chờ ở y

quán là chuyện không thể nào, hơn nữa, hắn còn là đại phu đặc biệt cho

Dạ Đông Tuyết nha.

Dạ Đông Tuyết cũng tự biết mình hơi quá đáng,

Tang Ly năm năm qua thật sự đã vì nàng mà lao tâm rất nhiều. Nhưng mỗi

lần gặp hắn, thật sự… không thể kiềm chế cơn tức giận được.

- Còn nữa, bên Cẩm Y Phòng có chút rắc rối.

Tang Ly thôi đùa cợt mà nghiêm túc nói.

Sau khi Nghịch Thiên y quán phát triển được một mức độ nhất định, Dạ Đông

Tuyết đã mở rộng sang những lĩnh vực khác, “ăn, mặc, ở” ba nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, cơ hồ, Dạ Đông Tuyết đã lấn vào toàn bộ. Sau mấy

năm, nàng cũng có một ít thành tựu. Nhưng, nếu đem so với sản nghiệp của Dạ gia thì vẫn chưa là gì. Dù Dạ Đông Tuyết có

tài giỏi đến thế nào thì cũng không cách nào trong thoáng chốc bù lại

khoảng cách trăm năm cơ nghiệp của Dạ gia.

Thương trường cạnh

tranh rất tàn khốc, những cái ng