
của Hồng Tụ. Dạ Đông
Tuyết bị làm cho giật mình bị té bịch xuống đất.
- A…
Hồng Tụ liếc mắt nhìn Dạ Đông Tuyết một thân dính đầy bùn đất và lá cây, chán ghét gằn từng tiếng:
- Công tử bảo ta ở đây chờ để nói cho tiểu thư biết: nơi học là ở thư viện, mời tiểu thư nhanh qua đó!
Dạ Đông Tuyết hai mày nhíu lại vì đau vẫn cố gượng cười nói:
- Cám… cám ơn…
Nghe nàng lên tiếng “cám ơn” như vậy, Hồng Tụ không thấy cảm kích mà càng
chán ghét thêm. Liền “hừ” một tiếng rồi bỏ đi. Trong lòng Hồng Tụ đang
tức tối mắng chửi Dạ Đông Tuyết trăm ngàn lần, nếu không phải vì nàng
thì bây giờ mình đang ở cùng công tử rồi. Nghĩ đến người thanh cao như
công tử ở cùng với những nữ nhân khác, Hồng Tụ lại càng uất ức, không
muốn để công tử bị vấy bẩn…
Sau khi Hồng Tụ bỏ đi rồi, Dạ Đông Tuyết mới chật vật đứng dậy phủi phủi y phục rồi hướng về thư phòng mà đi.
Bởi vì biệt viện của Dạ Đông Tuyết là một cái viện bị bỏ hoang nằm trong
một xó xỉnh xa nhất của Dạ Phủ, còn Trúc Lâm viện vì để tránh ồn ào nên
được xây ở một nơi hẻo lánh, tránh người qua lại. Lại buồn cười vì những lý do ấy mà hai viện lại gần nhau nhất, cũng vì thế mà Dạ Đông Tuyết
thường xuyên ghé qua đây.
Nghĩ đến quãng đường đến thư viện, Dạ
Đông Tuyết có chút bất đắc dĩ mà thở dài. Nhìn vào bản đồ thấy Dạ Phủ
chiếm gọn một vùng phương Bắc đủ biết nó rộng lớn đến mức nào. Muốn đi
một vòng quanh phủ không mất vài canh giờ cũng không được.
Giờ học đã sắp đến, giờ mới bắt đầu đi sợ là muộn nửa canh giờ thôi.
Sẽ lại có trò hay? Quả nhiên, khi Dạ Đông Tuyết lần mò được đến thư phòng liền nhận được ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Dạ Kim Lan.
Thư viện của đệ nhất thế gia không hổ với thanh danh của mình, nó chiếm cả
một diện tích lớn, được xây cao ngất, bên trong có rất nhiều kệ sách đồ
sộ được sắp đặt chỉnh tề, trong đó, có không ít sách quý hiếm ngàn vàng
khó mua được.
Ở giữa sảnh thư viện lúc này được đặt ba chiếc bàn
nhỏ đặt ba cây đàn bên trên, cây đàn ở chủ vị là của Bạch Y Thần, bởi vì Dạ Đông Tuyết chưa đến nên hắn vẫn chưa bắt đầu dạy mà một mực chú tâm
đọc sách, không để ý gì đến xung quanh, còn Dạ Kim Lan thì ngồi nghiêm
chỉnh trước cây đàn bên dưới. Dạ Đông Tuyết cái gì cũng không biết,
thong dong ngồi vào vị trí còn lại.
Dạ Đông Tuyết hướng Bạch Y Thần cười hì hì nói:
- Bạch ca ca, Đông Tuyết đã đến.
Lúc này, Bạch Y Thần mới rời mắt khỏi quyển sách, đặt nó xuống bàn.
Dạ Kim Lan từ sớm đã tức điên, không ngờ mình khó khăn lắm mới mời được
Bạch Y Thần nhận lời dạy đàn cho mình lại xuất hiện kỳ đà là Dạ Đông
Tuyết, Dạ Đông Tuyết còn không biết điều mà đến muộn như vậy, vừa xuất
hiện đã thân thiết gọi “Bạch ca ca”, Dạ Kim Lan thật sự không chịu đựng
nổi nữa.
- Tam tỷ cuối cùng cũng đến rồi.
Nghe giọng điệu
thân thiết có phần nũng nịu của Dạ Kim Lan, nhất là hai chữ “tam tỷ” làm Dạ Đông Tuyết bất giác cảm thấy rợn người. Dạ Đông Tuyết từ khi nào
được thừa nhận là người của Dạ gia? Đây là đang tỏ thái độ cao thượng
sao? Biết rằng Dạ Kim Lan là đang diễn trò trước mặt Bạch Y Thần, nhưng
có cần thiết đến thế không?
Dạ Đông Tuyết ngu ngốc cười nói:
- Ta không biết phải đến đây nha. Mà ta cũng không biết ở đây làm gì.
Lại quay sang hỏi Bạch Y Thần:
- Bạch ca ca, Đông Tuyết không cần học đàn được không? Thật sự ta chẳng cần a…
Bạch Y Thần nhìn Dạ Đông Tuyết không nói gì. Dạ Kim Lan lại chột dạ, Bạch Y
Thần đã nói nếu không cho Dạ Đông Tuyết học cùng hắn sẽ không dạy. Nhỡ
như, Bạch Y Thần nhân lý do này từ bỏ thì không phải phí công nàng sắp
đặt sao?
Dạ Kim Lan hấp tấp nói:
- Tam tỷ, học đàn thật sự rất hay nha. Nó có thể giúp cho tâm tình con người trở nên cao quý hơn… tỷ chưa học qua làm sao biết là không học được.
Dạ Đông Tuyết ngước mắt nhìn Dạ Kim Lan. Đột ngột, Bạch Y Thần lên tiếng nói:
- Bắt đầu học.
Xem như không thể trốn được, Dạ Đông Tuyết bĩu môi nhún vai một cái, còn Dạ Kim Lan khẽ thở phào một hơi.
Dạ Kim Lan bắt đầu diễn tấu một khúc nhạc mà nàng ưng ý nhất hòng gây sự chú ý của Bạch Y Thần.
Hôm nay, dù có vài việc không như ý nhưng quan trọng nhất là Dạ Kim Lan đã
được gặp Bạch Y Thần với một khoảng cách rất gần, điều đó làm cho nàng
cảm thấy sung sướng, bắt đầu mơ tưởng tới tương lai. Tâm tình nàng vui
sướng lại càng nhập tâm vào khúc nhạc, nàng sẽ đàn một khúc hay nhất
dành tặng cho Bạch Y Thần.
Nhạc dừng, Dạ Kim Lan khẽ mở mắt.
Nào ngờ, trái với mong đợi, Bạch Y Thần không hề chú ý tới nàng mà đang ở
bên giảng giải cho Dạ Đông Tuyết. Dạ Đông Tuyết nghe Bạch Y Thần nói mà
hai tai ù ù cạch cạch, mặt mày nhăn nhó. Dạ Kim Lan siết chặt hai tay
lại, kiềm nén hỏi:
- Bạch… công tử, người thấy khúc nhạc của Kim Lan thế nào?
Nghe vậy Bạch Y Thần mới từ từ quay mặt qua, nhẹ giọng đáp:
- Khúc nhạc rất trôi chảy, tứ tiểu thư đã chịu khó tập luyện.
Dạ Kim Lan thẫn người.
Chỉ có như vậy thôi?
Dạ Kim Lan tái nhợt hỏi lại:
- Công tử không có cảm nghĩ gì khác sao?
Đó là khúc nhạc nàng dành cả tâm tư trong đó, là toàn bộ tình cảm của nàng muốn cho hắn.
- Bạch mỗ không có ý kiến gì. Tứ tiểu