XtGem Forum catalog
Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322770

Bình chọn: 10.00/10/277 lượt.

Những cơn gió lạnh lẽo thổi ập đến, mang theo cái lạnh cắt da, nó luồn qua

khe đá tạo thành những âm thanh réo rắt, nghe giống như… một giai điệu

cuồng loạn.

Nhìn nữ nhân nằm trong tuyết, Bạch Y Thần nặng nề

tiến lại từng bước. Nàng vừa mười lăm tuổi, tên Dạ Đông Tuyết, lúc nào,

nàng cũng mặc y phục màu trắng, nhưng vì bản tính không cẩn trọng, y

phục của nàng bao giờ cũng có vết bẩn. Khi hắn hỏi vì sao nàng lại thích mặc y phục màu trắng, nàng liền nở ra nụ cười tươi rói của mình và đáp

lại:

“Vì tên Đông Tuyết là màu trắng nha.”

Nàng được sinh

trong mùa đông, ngày tuyết rơi trắng xoá, nên được gọi là Đông Tuyết.

Nhưng, tính cách của nàng lại trái ngược hoàn toàn với cái tên của mình. Nàng lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát, tung tăng chạy nhảy khắp nơi và nụ

cười lúc nào cũng thường trực trên môi. Đó là nụ cười rực rỡ nhất mà

Bạch Y Thần từng thấy, ấm nóng và sáng chói như ánh mặt trời mùa hạ. Vì

nó chói loá như thế, khiến người ta thật khó mà nhìn thẳng, nên hắn càng không thích…

Vì vậy, hắn cũng không thích nàng.

Nhưng,

dường như nàng không hiểu điều đó, cứ mãi bám theo hắn. Dù rằng, hắn

chưa từng lên tiếng xua đuổi nàng, nhưng cũng chưa một lần đón tiếp

nàng, để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Hắn không bao giờ để tâm đến.

Bạch Y Thần khẽ chạm vào cơ thể của Dạ Đông Tuyết, từ sớm đã không còn hơi

ấm. Hắn đưa tay vuốt lên gương mặt nhỏ bé của nàng. Bình thường, đôi mắt to, đen nhánh của nàng vẫn luôn chớp nháy, hàng mi dài đung đưa như

cánh bướm, vốn tràn đầy sức sống như thế mà giờ đây đã khép chặt.

Tay của Bạch Y Thần dần chuyển xuống đôi môi của nàng. Trong trí nhớ của

hắn, nó luôn mấp máy liên hồi, không một lúc nào yên tĩnh, tại sao, nó

không còn phát ra âm thanh nữa?

Dạ Đông Tuyết trong ký ức của

Bạch Y Thần là một người lúc nào cũng không thể ngồi yên lấy một khắc.

Vì sao bây giờ nàng lại nằm yên như vậy?

Bạch Y Thần thận trọng ôm thấy thân thể của Dạ Đông Tuyết vào lòng. Hoá ra, hắn cũng không phải không có tình.

Đáng tiếc, hối hận đã muộn màng. Dạ Đông Tuyết giờ đây không còn cảm nhận được tình cảm của hắn nữa.

Những tiếng ồn ào truyền tới, người của Dạ Phủ đã tìm đến. Họ bao xung quanh Bạch Y Thần và Dạ Đông Tuyết.

- Bạch công tử…

Không một tiếng động nào có thể truyền vào tai của hắn, hắn bây giờ đang chìm trong đau đớn, hối tiếc.

Những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, bị cơn gió thổi qua, bay tán loạn, như một vũ điệu cuồng dã của bóng đêm… Nơi này, gọi là Dạ

phủ, chủ nhân của nó là Dạ Minh Thành, là đệ nhất thế gia ở phương Bắc

này. Cơ ngơi của Dạ gia có thể nói là trải rộng khắp cả Nam Thiên Quốc.

Dù hắn thân phận là thương gia nhưng lại có một nghĩ khí của một sĩ phu

nên danh vọng của hắn rất được đề cao.

Bạch Y Thần không dám nhận mình là một danh sĩ nhưng hắn cũng có một chút tiếng tăm trong giới

danh sĩ, hắn được Dạ Minh Thành mời về Dạ Phủ làm khách. Ở Dạ Phủ, địa

vị của Bạch Y Thần rất cao, được đối xử như một vị chủ nhân, thậm chí,

có một số người của Dạ gia còn không được xem trọng như hắn. Điển hình

như là tam tiểu thư, Dạ Đông Tuyết.

Dạ Đông Tuyết là con gái do

một tiểu thiếp sinh ra, mẫu thân nàng từ sớm đã từ trần, nàng lại không

nhận được sự yêu thương của Dạ Minh Thành, trong bốn vị tiểu thư Dạ gia, nàng là người bị đối xử tệ nhất. Thậm chí, cả người làm cũng bỏ qua sự

có mặt của nàng.

Thế mà, Dạ Đông Tuyết cứ thế khoẻ mạnh lớn lên,

lại còn vui tươi một cách kỳ lạ. Nàng không để ý đến cách cư xử của

người ta dành cho nàng, như không biết thảm cảnh hiện tại của mình, nàng vẫn cứ vui vẻ, hăng hái như thường.

Lần đầu tiên, Bạch Y Thần gặp Dạ Đông Tuyết đúng vào lúc nàng từ trên cây rơi xuống, nằm dài dưới đất.

Không để ý đến nàng có bị thương hay không, Lưu quản gia đã lên tiếng trách móc:

- Tam tiểu thư, nàng đang làm gì vậy? Không thấy có khách ở đây sao?

Dạ Đông Tuyết lồm cồm bò dậy, trên người dính đầy bùn đất, nàng cười cười nói:

- Xin lỗi. Đông Tuyết không biết.

Cảm thấy nàng đang làm mất mặt của Dạ phủ, Lưu quản gia gắt gỏng:

- Tam tiểu thư, nàng hãy về viện của nàng thay y phục đi.

Dạ Đông Tuyết lại cười cười hối lỗi, chập chững lê bước đi. Lưu quản gia

làm gì có nhã hứng mà quan tâm đến nàng, vội quay sang tạ tội với Bạch Y Thần:

- Bạch công tử, xin lỗi đã làm phiền ngài. Tiểu nhân đưa ngài về phòng…

Bạch Y Thần hửng hờ không đáp, đôi mắt thi thoảng hướng về phía Dạ Đông Tuyết. Trong lòng thẩm nhủ:

“Không ai nhận ra chân nàng bị thương hay sao?”

Rồi hắn cũng bỏ việc đó sang một bên. Trước nay, hắn không có hứng thú quan tâm đến việc của người khác.

Tưởng đâu mọi việc đã dừng tại đó, nào ngờ, Dạ Đông Tuyết lại chủ động đến tìm Bạch Y Thần.



Bạch Y Thần được mời đến cái viện ở phía tây, gọi Trúc Lâm, đó không phải là cái viện lớn sa hoa nhất Dạ Phủ, nhưng được xây giữa khu rừng trúc, rất thanh tịnh. Dạ Minh Thành biết Bạch Y Thần không thích ồn ào, xuất trần thoát tục nên mới lưu hắn ở đó, lại còn hạ lệnh không cho người khác

đến làm phiền.

Hôm đó, Bạch Y Thần đang ở đọc sách bên cửa sổ với tách trà nóng toả