Disneyland 1972 Love the old s
Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322785

Bình chọn: 7.5.00/10/278 lượt.

hương kế bên. Khi đọc sách, hắn đặc biệt không thích

có người kế bên nên những nô tì phục dịch cũng bị bắt đứng bên ngoài chờ gọi.

Soạt

Một tiếng động vang lên, Dạ Đông Tuyết đột ngột từ dưới đất chồi người lên lên tiếng cười hỏi:

- Huynh là người mới đến hả?

Bạch Y Thần giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của nàng, trên mặt hắn vẫn một vẻ nhàn nhạt, không biểu lộ cảm xúc.

Dạ Đông Tuyết chống thẳng hai tay lên cửa sổ chồm người tới trước. Những

lá cây vướng trên tóc nàng rơi xuống lả tả. Nàng tròn mắt hỏi:

- Huynh không biết nói chuyện sao?

Bạch Y Thần khẽ nhíu mày, vẫn không đáp lời. Dạ Đông Tuyết làm ra bộ dạng như người am hiểu an ủi hắn:

- Huynh yên tâm. Không nói được cũng không phải là cái tội. Như ta đây,

lúc nào nói luôn mồm cũng đâu tốt. Ta biết là người khác còn muốn ta bị

câm…

Nàng cứ huyên thuyên nói mãi không ngừng. Bạch Y Thần dần không kiên nhẫn, chân mày của hắn càng lúc càng nhíu chặt.

Cuối cùng, Dạ Đông Nguyệt cũng tóm lại một câu kết:

- …Cho nên, huynh cứ an tâm là Đông Nguyệt sẽ không ghét bỏ huynh đâu.

Trên đầu của Bạch Dạ Thần hiện ra mấy vạch đen, hắn với tay lấy ly trà, hắn

cần phải bình tĩnh, không được nổi giận. Bị trượt tay, ly trà rơi xuống

đất vỡ toang, Hồng Tụ, người được phân đến làm nô tì của Bạch Dạ Thần

đang đứng gác bên ngoài chậm rãi lên tiếng hỏi:

- Công tử, có việc gì sao?

Mãi không nghe thấy Bạch Y Thần trả lời, Hồng Tụ mới to gan hé mở cánh cửa

nhìn vào. Qua khe cửa, Hồng Tụ trông thấy Dạ Đông Tuyết bên trong liền

nổi giận đùng đùng, đẩy cửa ra quát lớn:

- Tam tiểu thư, nàng ở đây làm gì? Nàng có biết ở đây cấm người vào không?

Nhìn thấy Hồng Tụ nổi giận như vậy, Dạ Đông Tuyết lè lưỡi làm mặt xấu, nàng

liền nhảy qua cửa sổ rời khỏi đi. Trước khi biến mất, còn cố nói vọng

lại:

- Ca ca, lần sau Đông Tuyết đến thăm người!

Hồng Tụ

tức giận mãi không thôi, luôn miệng lầm rầm mắng chửi. Bạch Y Thần từ

nãy đến giờ vẫn tĩnh tọa, xem như cái gì cũng không nghe, không thấy.

Ngày hôm đó, ở Trúc Lâm viện, được canh gác nghiêm ngặt hơn.

Tưởng đâu Dạ Đông Tuyết sẽ bó tay không còn cách lẻn vào được nữa thì qua ngày hôm sau Dạ Đông Tuyết vẫn cứ xuất hiện.

Trong thư phòng, Bạch Y Thần đang vẽ một bức tranh. Hắn rất hiếm khi vẽ

tranh, những bức tranh hắn vẽ ra chỉ để dành tặng những bằng hữu thân

thuộc, người ngoài khó có được, nên giá trị của chúng được đẩy lên rất

cao. Có người thậm chí ra giá ngàn lượng vàng cho một bức tranh của hắn, nhưng Bạch Y Thần vẫn không ngó ngàng.

Bức tranh dần dần hoàn

thiện, chỉ cần điểm thêm mắt cho chim nhạn là hoàn thành. Bạch Y Thần

đặt bút xuống chấm nét cuối cùng, con mắt của chim nhạn đã được điểm

xong, nhưng hắn chưa kịp nâng bút lên thì lại bị một tiếng reo làm giật

mình.

- Bạch ca ca, Đông Tuyết lại tới!

Bạch Y Thần run

tay, trên bức tranh bị một vết mực lem dài. Bạch Y Thần vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, gương mặt của Dạ Đông Tuyết đã lù lù xuất hiện trước mắt hắn.

- Bạch ca ca, người làm sao vậy?

Bạch Y Thần đưa mắt nhìn nàng, trong đáy mắt thoáng qua sự bất đắc dĩ.

Dạ Đông Tuyết thấy Bạch Y Thần nhìn mình thì lại lấy làm vui vẻ, liền nở một nụ cười thật tươi, nói với hắn:

- Đông Tuyết nghe nói tên người là Bạch Y Thần nha. Từ giờ Đông Tuyết gọi người là “Bạch ca ca” được không?

Bạch Y Thần chán nản quay đầu, không màng nhìn nàng nữa.

- Người không nói xem như là đồng ý rồi nhé. Bạch ca ca.

Cho dù Bạch Y Thần không nói lời nào nhưng Dạ Đông Tuyết cũng không lấy làm buồn chán, nàng cứ xoay quanh hắn hết nói lại cười. Hắn thật sự không

biết cách để đối phó với nàng mà.

Và sự yên tĩnh của Bạch Y Thần chỉ được trả lại khi Hồng Tụ đến đuổi Dạ Đông Tuyết đi.

Nhưng hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa, Dạ Đông Tuyết vẫnlẻn đến tìm hắn, vẫn

cứ nói cười như vậy. Đôi khi, Bạch Y Thần cũng thắc mắc ở chỗ hắn có cái gì thú vị để nàng cứ đến mãi như thế chứ? Hắn lại chưa bao giờ để ý đến nàng nha.

Hồng Tụ đã không chịu nổi sự xuất hiện thường xuyên

của Dạ Đông Tuyết được nữa, nàng ta trực tiếp bẩm báo việc này cho Dạ

Minh Thành. Đêm đó, Dạ Đông Tuyết bị lôi ra đánh trượng.

Dù bị

đánh rất đau, Dạ Đông Tuyết cũng không lên tiếng xin tha, cắn chặt môi

đến bật máu, từng trượng từng trượng cứ thế đánh xuống mông của nàng.

Bạch Dạ Thần xuất hiện, lần đầu tiên hắn mở miệng nói:

- Tha cho nàng!

Người hầu liền nghe lệnh mà dừng tay, không đánh nữa, Dạ Đông Tuyết lúc này

máu thịt đã mơ hồ, trên mặt của nàng toàn vết bẩn và mồ hôi, nàng ngước

mặt lên nhìn Bạch Y Thần, nở một nụ cười rồi ngất đi.

Tưởng sau trận đòn đó, Dạ Đông Tuyết sẽ sợ mà không đến làm phiền hắn nữa, nào ngờ, chỉ được ba ngày, nàng lại xuất hiện.

- Bạch ca ca. Cám ơn người đã nói giúp Đông Tuyết nha. Nếu không có người, nhất định cái mạng nhỏ của Đông Tuyết không còn rồi.

Nàng vẫn cười rạng rỡ như vậy, chẳng lẽ không biết rút kinh nghiệm sao? Vết

thương nặng như thế mà chỉ cần mấy ngày, nàng gần như đã hồi phục, phải

khen là khả năng thích ứng và hồi phục của nàng quá cao sao? Bạch Y Thần lần đầu tiên thở dài cảm thán.

Lát sau, Hồng Tụ