
ường, chạt đến con đường lớn rợp bóng cây, xuyên qua gỉang đường, quẹo vào góc thì gặp Thang Bồng.
-“Khinh Văn, cậu đi đâu đấy?”.
Thang Bồng đưa tay giữ cô lại.
Đi đâu đây? Cô còn có thể đi đâu? Thực ra cô cũng không biết mình nên đi đâu, chẳng muốn quay về ký túc, chỉ muốn được yên tĩnh một mình để suy
ngẫm, đối diện với một mục tiêu chưa rõ ràng, với kết cục chưa biết,
liệu cô còn được bao nhiêu dũng khí để tiếp tục dấn tới?
Trước giờ luôn cho rằng, chỉ cần nỗ lực tranh đấu thì cuối cùng sẽ đạt
được điều mình mong muốn, thế nên cô đã mãi kiên trì không chiụ buông
tay, luôn luôn mang đến cho đối phương những điều phiền toái, mỗi lần
nhìn lại đều cho rằng có lẽ là cô làm vẫn chưa đủ, có lẽ chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì anh ấy sẽ thích cô hơn, nhưng cô đâu biết rằng, mình
đã nỗ lực quá nhiều, nỗ lực đến mức dư thừa, căn bản người ta không thèm để tâm đến.
Hóa ra, tình yêu quả là một mụ phù thủy, không thể động đến được.
-“Khinh Văn, cậu đang khóc đấy à?”. Thang Bồng ngạc nhiên hỏi.
-“Đâu có!”. Cô khụt khịt mũi, cố tỏ vẻ cứng rắn đáp lại.
-“Vậy có lẽ là trời quá tối, sương mù che mắt nên mình nhìn nhầm chăng?”.
-“…”. Tâm trạng của Khinh Văn đang rất tồi tệ, nhưng cũng không nhịn
được mà bật cười thành tiếng hỏi: “Sớm thế này cậu định đi đâu vậy?”.
-“Ừ, có hẹn với các bạn cùng lớp đi lên núi ngắm mặt trời mọc, đang đợi
nhau ở khu nhà hành chính”. Anh cười thật ấm áp: “Cậu có muốn đi cùng
không?”.
-“Mình cũng có thể đi sao?”. Cô muốn đi, vì không muốn về ký túc, cũng
vì có ngủ cũng không ngủ được, nhưng nghĩ một lúc cô lắc đầu: “Thôi,
mình không đi đâu, mình không quen các bạn của cậu!”.
-“Con người chẳng phải gặp gỡ nhiều lần rồi mới quen biết hay sao?”. Anh tủm tỉm cười, trên má thấp thoáng đôi lúm đồng tiền: “Đi đi, đến thành
phố G mà không xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp và toàn cảnh nơi đây thì
thật là đáng tiếc!”.
Vạy sao? Khinh Văn đột nhiên gật đầu rồi lại ngó nhìn đồng hồ, phải hai
tiếng rưỡi nữa mới đến giờ ký túc xá mở cửa, để bớt đi những phiền phức
không đáng có, cô đi một chuyến cũng chẳng sao, hơn nữa một năm nay, cô
và Thang Bồng cũng hay qua lại, cũng có thể coi là bạn bè.
-“Vậy thì làm phiền nhé!”.
-“Không phiền đâu!”. Thang Bồng cười: “Có thể mời người đẹp đến tham dự
là niềm vinh hạnh cho chúng tớ!”. Rồi anh chuyển chủ đề: “Bây giờ bọn
mình đến khu nhà hành chính trước, có lẽ mọi người đã đến đông đủ rồi!”.
-“Được thôi!”. Khinh Văn cười gật đầu.
Đến khu nhà hành chính, mười mấy người đã đứng đợi ở đó, Mặt Trứng Cá
nheo mắt nhìn Thang Bồng và Khinh Văn, đợi họ đi tới mới lên tiếng,
giọng điệu có vẻ rất bất ngờ: “A! Đúng là Khinh Văn, không ngờ anh Thang lại hẹn cậu, đến cả mình cũng chẳng biết gì cả!”. Khinh Văn còn chưa
kịp giải thích thì Thang Bồng đã quay sang nói với lớp trưởng – vốn là
người chủ trì việc đi ngắm mặt trời lần này: “Có phiền đông người quá
không?”.
Thang Bồng và Khinh Văn đều là những người đặc biệt thu hút ánh mắt của
mọi người, trước khi Mặt Trứng Cá chạy đến đó thì những người khác đều
đã nhìn thấy họ.
Lớp trưởng có dáng người dong dỏng cao lại đeo thêm cặp kính cận, vừa
nhìn đã biết ngay là một sinh viên giỏi, anh ta vội vàng gật đầu: “Được
mang theo người nhà, được mang theo người nhà chứ!”.
Khinh Văn càng ngại hơn, co len lén đứng im cạnh Thang Bồng, cũng không giải thích gì thêm.
Đợi khi bọn họ đến gần, tất cả không khách sáo nữa mà bắt đầu đánh giá
Khinh Văn, quả nhiên không hổ danh là đại mỹ nữ nghe danh từ lâu của
trường đại học H, trông cô rất giống những thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng
vẽ trên đồ gốm sứ.
Tất cả đều đã đến đông đủ, lớp trưởng phân chia xe đạp cho mọi người,
Khinh Văn thấy trong mười mấy người, ngoài cô ra còn có mấy cô gái nữa,
lúc này tất nhiên con gái được ưu tiên hơn, cầm lái đều là cánh đàn ông
con trai, các cô gái đương nhiên được ngồi phía sau xe hưởng phúc.
Mấy cô gái có vẻ hơi ấm ức, vốn là mấy ngày trước, các cô đều có kế
hoạch tranh giành được ngồi sau se Thang thiếu gia, nhưng ai ngờ giữa
đường lại xuất hiện kẻ lạ mặt hớt tay trên, giờ thì chẳng ai còn có cơ
hội, chỉ có thể ngồi sau xe bạn trai khác.
Một đoàn xe đạp xuất phát, thoắt cái đã thấy đang bon bon trên con đường lớn thênh thang, mấy cô gái ngồi sau xe cười nói vui vẻ, các chàng trai đằng trước đang cố gắng đạp xe, gió thổi căng phồng những chiếc áo
khoác dày, mái tóc ngắn bay rối tung trong gió, bên tai, tiếng gió lạnh
của buổi hừng đông đang xao xác lướt qua.
Khi dừng lại trước đèn đỏ, Thang Bồng quay đầu lại hỏi một câu: “Có lạnh không?”.
Khinh Văn lắc đầu đáp: “Không lạnh đâu”.
Cô gái ngồi trên xe đối diện bùi ngùi lên tiếng: “Hồi cấp ba, mọi người
cùng đi du lịch mùa đông, khi ngồi sau xe cậu cũng chẳng được nghe cậu
hỏi một câu quan tâm như thế này, “bạn gái” với “bạn bè” chỉ khác nhau
có một chữ, sao mà kẻ trên trời, người dưới đất vậy hả?”.
Anh chàng đi đằng sau nghe thấy cười khùng khục chêm vào một câu: “Nguy
hiểm quá, để ý câu nói này xem! La Tư Tư, mới sáng sớm mà cậu đã uống
giấm lạnh(*) rồi h