Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 7.5.00/10/271 lượt.

biết.

Lãnh Khinh Cuồng lại giúp cô dịch ga giường, dịu dàng an ủi: “Bây giờ thân thể em rất yếu, chờ thân thể em khôi phục mọt chút, anh sẽ nói cho em biết”

Lạc Tích Tuyết cười nhạt: “Được”. Cô không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì đứa bé trong bụng mình mà suy nghĩ.

Không khí trong phòng trầm tĩnh.

Trầm mặc hồi lâu.

Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên đứng lên: “Tích Tuyết, em yên tâm ở lại đây, tạm thời Chiêm Mỗ Tư không tìm được em, anh ra ban công hút điếu thuốc trước”.

“Hút thuốc lá đối với thân thể không tốt đâu”. Lạc Tích Tuyết nhẹ giọng khuen can.

Lãnh Khinh Cuồng xoay người, cười giỡn với cô một tiếng, cố ý trêu đùa cô: “Như thế nào, bắt đầu quan tâm tới anh sao?”

Lạc Tích Tuyết dừng lại, đối với anh thực sự không có chán ghét như trước kia.

Có lẽ trong thời gian này khiến cô thay đổi cái nhìn, dù sao mỗi lần cô bị tổn thương do Chiêm Mỗ Tư, đều là Lãnh Khinh Cuồng giúp cô.

Anh thật lòng giúp đỡ cô, cô có thể cảm thấy được, có lẽ là vì lời trăn trối trước khi mất của Phương Tiêu Thần, có lẽ vì cái khác, tóm lại cô rất cảm kích anh.

“Nôn –“ Lạc Tích Tuyết đột nhiên cảm thấy buồn nôn khó chịu, nôn mửa ra tiếng.

“Sao rồi?”. Lãnh Khinh Cuồng nóng nảy chạy tới bên giường của cô, quan tâm hỏi.

Lạc Tích Tuyết cau mày, che bụng: “Không có việc gì, phản ứng bình thướng lúc mang thai ý mà”.

Nhưng thật sự khó chịu, không chỉ muốn ói tới ghê tởm, cả người cũng choáng váng, da thịt một số gần như trong suốt, cánh môi cũng không có chút huyết sắc nào.

“Nhưng sắc mặt của em nhìn qua không tốt, có muốn đi bệnh viện không?” Lãnh Khinh Cuồng lấn đến gần thân thể của cô, bộ mặt lo lắng hỏi.

“Không cần, em ngủ một giấc là tốt rồi!”. Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, hiện tại ở bệnh viện là trong lòng cô đau xót, chỉ cần nghĩ tới Chiêm Mỗ Tư ở đó đồng ý cho Tống Khuynh Vũ một danh phận, lòng của cô như bị kim châm vào, rất khó chịu.

Lãnh Khinh Cuồng chỉ có thể buông cô ra, vì cô mà đắp kín chăn, lần nữa ở bên coi chừng cô.

Lạc Tích Tuyết mặc dù rất buồn ngủ, nhưng vẫn không muốn làm phiền anh như vậy, cô dùng sức kéo ông tay Lãnh Khinh Cuồng: “Anh đi làm việc đi, không cần lo cho em đâu!”

“Không có việc gì, anh ở chỗ này, em ngủ đi”. Lãnh Khinh Cuồng hôn nhẹ vào trán cô, nhẹ ru cô ngủ.

Lạc Tích Tuyết vốn định nói thêm gì nữa, nhưng thời kì mới mang thai, vốn thích ngủ, hơn nữa đả kích liên tiếp, cô căn bản mở mắt không ra…..

Chiêm Mỗ Tư trong biệt thự.

Nơi này đã không còn bóng dáng của Lạc Tích Tuyết, thay vào đó là bóng dáng của Tống Khuynh Vũ.

Tống Khuynh Vũ hả hê cười nhẹ, mặc dù đang ở trước mặt Chiêm Mỗ Tư, cô còn giả dạng dáng vẻ nhu nhược, nhưng chỉ cần Chiêm Mỗ Tư không có ở đây, cô bắt đầu lấy tư thái của nữ chủ nhân, ở trong nhà này phát huy.

Lạc Tích Tuyết gì đó cũng bị cô ném ra, mặc dù Chiêm mỗ Tư lần nữa cảnh cáo không cho cô đụng, chỉ là cô không nghe chút nào.

Tại sao muốn giữ lại người phụ nữ kia? Cô làm thế thân của cô ta ba năm, còn không đủ sao? Hiện tại nhà này phải là của cô, chỉ thuộc về cô, cùng người phụ nữ không hề có chút quan hệ nào.

Chỉ càng làm cho cô vui vẻ, Lạc Tích Tuyết kể từ sự kiện bệnh viên kia, liền hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Chiêm Mỗ Tư, mặc dù Chiêm Mỗ Tư phái không ít người tìm cô ta, nhưng cũng không thấy bóng dáng.

Như vậy rất tốt, tránh khỏi cô cùng bố tự thân động thụ, Bối Nặc Tát là người đỡ đầu của giới hắc đạo, tự nhiên hiểu được đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Lạc Tích Tuyết không thể ở lại, như vậy con gái của hắn Tống Khuynh Vũ mới có thể lấy được trái tim của chồng cô ta.

Cũng may Lạc Tích Tuyết vẫn còn Lãnh Khinh Cuồng bảo vệ, cho nên mới bình an vô sự.

Cửa chính bị đẩy ra.

Chiêm Mỗ Tư có chút say về đến nhà, mấy ngày cũng không thấy Tích Tuyết, cả người hắn tiều tụy.

“Này, anh đã về rồi!”. Tống Khuynh Vũ lập tức như một người vợ ngọt ngào, đến bên cạnh.

“Ừ”. Thái độ của Chiêm Mỗ Tư đối với cô rất lạnh nhạt, hơn nữa là chán ghét, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này có ý định khiến Tích Tuyết tức giận bỏ đi, anh hận không c bóp chết cô ta.

Cho cô ta ở đây là ranh giới cuối cùng của anh, nếu không phải là vì lão già Bối Nặc Tát kia, anh mới không bỏ rơi Tích Tuyết.

Nhưng mà anh sẽ rất nhanh giải quyết lão ta, đến lúc đó Tống Khuynh Vũ cũng chả là gì.

Hiện tại khó giải thích nhất là Tích Tuyết, cô không nói tiếng nào liền biến mất, chẳng lẽ tác thành cho anh cùng Tống Khuynh Vũ?

Không được, anh tuyệt không thể để cho cô buông tha anh!

Tống Khuynh Vũ tuyệt không để ý Chiêm Mỗ Tư đối với cô lạnh nhạt, cô nhón chân lên,hôn nhẹ lên cánh môi anh: “Em đi nấu cơm nha”

Người đàn ông này sớm muộn là của cô, cô chờ từ từ lấy được trái tim hắn!

Chiêm Mỗ Tư vẫn như cũ âm thầm gật đầu, đi thẳng tới thư phòng, gọi điện thoại cho Uy Mục: “Thế nào rồi? vẫn không tìm được Tích Tuyết sao?”

“Ông chủ, thật xin lỗi, vẫn không có tin tức của phu nhân”. Uy Mục khổ sở truyền đến âm thanh.

“Cho cậu một tuần lễ, không tìm được người thì cậu vĩnh viễn đừng trở lại!”. Chiêm Mỗ Tư tức giận ném điện thoại xuống.

Tống Khuynh Vũ ngoài cửa, nghe được Chiêm Mỗ Tư


XtGem Forum catalog