Disneyland 1972 Love the old s
Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322720

Bình chọn: 9.5.00/10/272 lượt.

g vỗ sau lưng Lạc Tích Tuyết, nhẹ giọng an ủi.

“Anh sẽ ở bên cạnh em, Chiêm Mỗ Tư có lẽ có nỗi khổ tâm đấy”. Mặc dù Chiêm Mỗ Tư là tình địch của anh, nhưng bây giờ cảm xúc của Lạc Tích Tuyết, anh không thể không an ủi cô.

Đối với Lạc Tích Tuyết mà nói, Lãnh Khinh Cuồng như cây cỏ cứu mạng, giống như ánh sáng cuối cùng trong thế giới hắc ám, ít nhất ánh sáng cứu cô.

Cô núp ở trong ngực anh lớn tiếng khóc, ngực của anh thật ấm áp, để cho cô sức mạnh, để cho cô dũng khí đối mặt với tất cả.

Chiêm Mỗ Tư trần an cảm xúc của Tống Khuynh Vũ, lại đưa Bối Nặc Tát ra bệnh viện, tất cả giải quyết xong, lại phát hiện không thấy Lạc Tích Tuyết ! !

“Em đâu rồi? Tích Tuyết đi nơi nào?”. Anh vội vàng đi mọi nơi tìm kiếm, tâm tình phiền muộn mà lo lắng.

“À? Lạc tiểu thư?”. Uy Mục ngớ ngẩn, không ngờ ông chủ còn hỏi vị trí của Lạc Tích Tuyết.

“Phu nhân ở nơi nào? Tôi không phải đã bảo cậu nhất định phải canh chừng cô ấy sao?”. Chiêm Mỗ Tư đề cao giọng nói, ánh mắt thẳng trừng về phía Uy Mục, trách cứ.

edit: Fannie93

Không khí toàn trường rất yên lặng.

Qua một thời gian, một thủ hạ của Chiêm Mỗ Tư mới run rẩy bẩm báo: “Tôi thấy một mình Lạc tiểu thư đi, lên xe Lãnh Khinh Cuồng”.

“Cái gì?”. Chiêm Mỗ Tư nhướng mày, một cỗ tức giận xông lên đầu: “Tôi đi tìm cô ấy! !”

Vợ của anh, tại sao có thể cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ?

Nói xong, anh xoay người rời khỏi.

Nhưng Tống Khuynh Vũ đột nhiên từ trong phòng bệnh đẩy ra, không cam lòng gọi anh lại.

“Chiêm Mỗ Tư”

Trên mặt Tống Khuynh Vũ đầy nước mắt, vẻ mặt đáng thương, không thôi nhìn Chiêm Mỗ Tư.

Nhưng thật ra cô ta không cam lòng, hắn rõ ràng đồng ý cho mình một danh phận, tại sao còn có thể tìm Lạc Tích Tuyết? về sau cô phải là vợ của anh mới đúng.

Chiêm Mỗ Tư ngừng bước chân, trần mặc nhìn cô.

Anh biết hiện tại Lạc Tích Tuyết đau lòng muốn chết rồi, bằng không tuyệt sẽ không nói một tiếng mà đi, anh luôn tự hỏi mọi việc đều vì cô suy nghĩ, tuyệt sẽ không để cô uất ức, nhưng lần này sợ là cô hận chết anh.

Nhưng, nếu anh không làm như vậy người của Bối Nặc Tát nhất định tại chỗ muốn mạng cô, để cho cô hận anh, còn hơn để cho cô mất mạng.

“Chiêm Mỗ Tư?”. Tống Khuynh Vũ thấy Chiêm Mỗ Tư không trả lời mình, trong lòng sợ vô cùng, cô do dự hồi lâu, hỏi lần nữa.

Chiêm Mỗ Tư thoáng qua tia phiền não, xoay người nói với Uy Mục: “Đi tiếp phu nhân trở về!”

“Ông chủ, không phải ngài tự đi sao?”. Uy Mục chần chừ nhìn Chiêm Mỗ Tư, anh cho là vừa rồi ông chủ cũng chỉ qua loa, chẳng lẽ ông chủ thật muốn đem người phụ nữ này về nhà?

Chiêm Mỗ Tư trong mắt chuyển vẻ thô bạo: “Còn không mau đi!”

“Vâng!”. Uy Mục lập tức nhận lệnh rời đi.

Chiêm Mỗ Tư cuồi cùng vẫn quyết định ở lại bên cạnh Tống Khuynh Vũ, hắn ôm cô trở về phòng bệnh, dáng vẻ rất thân mật.

Tống Khuynh Vũ thực hiện được cười, Lạc Tích Tuyết sao có thể là đối thủ của cô, về sau cô có thể tận tình đoạt lấy người đàn ông này rồi.

Mấy ngày liên tiếp, Uy Mục cũng không tìm được Lạc Tích Tuyết, cứ việc tìm lần những nơi cô có thể đi, nhưng không có tin tức gì.

Lãnh Khinh Cuồng ở vùng ngoại ô lấy danh nghĩa của người khác, mua một cái biệt thự, làm chỗ ẩn giấu tạm thời của anh và Lạc Tích Tuyết.

Anh biết bây giờ Lạc Tích Tuyết cần chính là tỉnh táo, tâm cơ của người phụ nữ Tống Khuynh Vũ kia quá nặng, cô chưa chắc là đối thủ của cô ta.

Cái chỗ này như thế giới thần tiên vậy, khung cảnh thanh tịnh và đẹp dễ, me người, cách xa khu thành phố ồn ào, là nơi điều dưỡng thân thể tốt nhất.

Lạc Tích Tuyết tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ ở một chỗ hoàn toàn xa lạ.

Cô từ trên giường ngồi dậy, Lãnh Khinh Cuồng đẩy cửa ra, tự mình đem bữa ăn sáng cho cô.

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”. Lãnh Khinh Cuồng nở nụ cười hỏi.

“Ừ, em ngủ bao lâu ròi?”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy nhức đầu vô cùng.

“Ba ngày hai đêm”. Lãnh Khinh Cuồng thật lòng nói, âm thanh mơ hồ lộ ra mấy phần mệt mỏi.

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trợn mắt, lúc này mới phát hiện trên mặt Lãnh Khinh Cuồng, cò quầng thâm trên mắt.

“Anh một mực ở bên giường với em?”. Cô có chút cảm động hỏi.

“Ừ”. Lãnh Khinh Cuồng gật đầu, cầm viên thuốc tới: “Bác sĩ nói thân thể của em rất yếu, lại bị kích thích rất lớn, anh không yên lòng để em một mình ngủ ở đây, uống nước thôi”

“Được!”. Lạc Tích Tuyết nhận lấy thuốc, uống xuống.

“Về sau, tạm thời em ở nơi này thôi”. Đợi cô uống xong, Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên mở miệng.

Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết biểu hiện gay gắt: “Như vậy có vẻ không tiện lắm thì phải?”

“Em còn coi anh như người ngoài sao?”. Sắc mặt Lãnh Khinh Cuồng có chút bi thương, tà mị nháy mắt: “Bố nuôi trước khi mất, cũng đã định gả em cho anh sao? Chuyện của em, chính là chuyện của anh!”

Nghe được Lãnh Khinh Cuồng nhắc tới Phương Tiêu Thần, Lạc Tích Tuyết suy nghĩ một chút rồi lại nói.

“Khinh Cuồng, lần trước em xin anh giúp kiểm tra chuyện này, có kết quả sao?”. Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

Con mắt Lãnh Khinh Cuồng thoáng qua tia khác thường: “Ừ”.

“Như vậy kết quả là?”. Lạc Tích Tuyết nóng lòng muốn