
mình.
Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể gắt gao kéo cánh tay hắn không buông ra, tay nhéo ở bắp đùi của hắn.
Một bên hắn vừa lái xe, vừa không ngừng lo lắng nhìn cô, cả người cứng ngắc, ngay cả Lạc Tích Tuyết nhéo bắp đùi của hắn hắn cũng không có cảm giác đau là gì.
Thanh âm Lãnh Khinh Cuồng tràn đầy lo lắng: "Em chịu đựng một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện ngay."
"Ưm." Lạc Tích Tuyết mờ mịt gật đầu, thấy hắn chảy mồ hôi lạnh so với mình còn nhiều hơn, thế này mới ý thức được cô đang nhéo da thit anh.
"À? Thật xin lỗi!" cô vội vã buông ra, vẻ mặt lúng túng không thôi.
Lãnh Khinh Cuồng đối với cô không sao cả cười cười: "Không có việc gì, như vậy có thể giúp em giảm bớt khổ sở, em cứ nhéo anh thôi."
Lạc Tích Tuyết trong lòng một hồi cảm động, tất cả khổ sở đều hóa thành một nụ cười, chỉ là nụ cười này chỉ thoáng qua thôi, sau một khắc rồi lập tức biến thành khổ sở rên rỉ.
Editor: Trâm Trần
Trước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Lạc Tích Tuyết là vẻ mặt cực kỳ lo lắng của Lãnh Khinh Cuồng.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, một luồng ánh sáng chậm rãi chiếu vào.
Trên giường Lạc Tích Tuyết chậm rãi mở mắt, sau đó chờ đón chính là bụng nhỏ truyền tới đau đớn, giống như bị xé rách cùng một dạng.
"Tỉnh chưa? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Lãnh Khinh Cuồng đi tới bên giường ân cần hỏi.
Lạc Tích Tuyết liền giật mình, chậm rãi ngồi dậy, trước khi hôn mê trí nhớ dần dần xông tới.
Cô nhớ bụng của mình đau đơn, là Lãnh Khinh Cuồng cứu cô!
Lạc Tích Tuyết nhìn khắp mọi nơi, thanh âm suy yếu mà khàn khàn: "Đây là bệnh viện sao? Tôi bị sao vậy?"
Lãnh Khinh Cuồng nhăn đầu lông mày, thở dài, muốn nói lại thôi.
Lạc Tích Tuyết mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô nắm lấy tay áo của Lãnh Khinh Cuồng: "Rốt cuộc là thế nào? Bụng của tôi tại sao lại đau như vậy?”
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn cô: "Tích Tuyết, em có biết hay không em đã có thai hai tuần rồi”.
"Cái gì? !" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngồi dậy, nhưng bụng dưới lại truyền đến đau đớn, lại vội vàng nằm xuống giường lại.
Lãnh Khinh Cuồng đỡ cô nằm xuống, nghiêm túc nói: "Bác sĩ nói, thân thể của em rất suy yếu, thai nhi tạm thời cũng không ổn định. Chỉ cần tâm tình có chấn động lớn, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Thật may là lần này đưa tới bệnh viện sớm, mới không có chuyện gì."
Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn hắn, bất tri bất giác gật đầu một cái: "Cám ơn anh."
Tay của cô chậm rãi phủ xuống bụng. Nơi đó, đã tồn tại một tiểu sinh mệnh rồi sao?
Tại sao trời cao lại thích trêu cợt cô như vậy? Mới vừa rồi cô biết thân thế của mình, bây giờ lại biết mình mang thai?
Đứa bé này, mặc dù là con của cô cùng Chiêm Mỗ Tư trong giá thú , tuy nhiên nó là kết quả của việc trái với luân thường, nó sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh sao?
"Chiêm Mỗ Tư còn không biết, có cần tôi thong báo cho hắn ta một tiếng hay không?" Lãnh Khinh Cuồng chợt ở bên người cô hỏi.
"Không cần, tạm thời đừng nói cho anh ấy biết!” Lạc Tích Tuyết theo bản năng lắc đầu.
"Tại sao?" Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tích Tuyết: "Các người cãi nhau?"
"Không phải, tóm lại là anh đừng hỏi!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, ánh mắt né tránh: "Anh còn nói cho người nào không? Còn có người nào biết tôi mang thai không?"
"Không có, chỉ mình anh biết thôi!" Lãnh Khinh Cuồng đưa cho cô một cái ánh mắt, ý bảo cô an tâm.
"Vậy thì tốt!" Lạc Tích Tuyết cảm kích nhìn hắn, nằm xuống giường, nghỉ ngơi một chút.
Đợi đến khi bác sĩ kiểm tra lại cho cô một lần nữa, cô mới cùng Lãnh Khinh Cuồng ra khỏi bệnh viện.
Ngồi ở trong xe, Lạc Tích Tuyết không nói một lời, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lãnh khinh Cuồng lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn cô, trong mắt đầy sư lo lắng.
Cô tại sao không muốn nói cho Chiêm Mỗ Tư biết chuyện cô mang thai? Hắn vẫn nghĩ không thông, bọn họ đã kết hôn rồi không phải sao, chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện đứa nhỏ của Tống Khuynh Vũ, cô liền một mực phủ nhận Chiêm Mỗ Tư?
"Em thật không có ý định nói cho Chiêm Mỗ Tư biết sự tồn tại của đứa bé này sao?" Rốt cuộc không nhịn được, Lãnh Khinh Cuồng mở miệng hỏi.
Toàn than cô run rẩy, qua thật lâu mới từ trong suy nghĩ của mình rút ra.
Giống như là không muốn đối mặt với cái vấn đề này,cô có chút trốn tránh nhìn hắn, đáy mắt có loại yếu ớt cùng mê mang.
"Lãnh Khinh Cuồng, tôi hi vọng anh giúp tôi giữ bí mật này!" ánh mắt Lạc Tích Tuyết thành khẩn nhìn hắn.
"Tốt, tôi biết rồi." Lãnh Khinh Cuồng giống như là bị tâm tình của cô lây sang, vội vàng gật đầu.
"Còn có một việc!” Lạc Tích Tuyết trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi điều tra thân thế của tôi."
Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc: "Em nói cái gì? Chẳng lẽ em hoài nghi em không phải là con ruột của cha nuôi?”
"Anh giúp tôi tra một chút đi, hiện tại tôi chỉ có thể tin tưởng anh thôi." Lạc Tích Tuyết thở dài, tay đặt lên bụng của mình, trong lòng một mảnh hốt hoảng.
Chính cô cũng không biết, nếu như điều tra ra được kết quả, nếu cô thật sự là con gái Lạc Chấn Long, cô nên làm cái gì bây giờ?
Đứa