
ô còn khó thừa nhận đả kích như vậy.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Chiêm Mỗ Tư.
Cửa chính xa hoa bị đẩy ra, kèm theo giọng nữ mềm mại, “Chiêm Mỗ Tư, có nhớ em hay không?”
Chiêm Mỗ Tư đang ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, nghe được âm thanh quen thuộc, anh cau mày ngẩng đầu lên.
“Sao cô lại tới đây?”. Âm thanh hắn lạnh lẽo, lộ ra tia chán ghét.
Người phụ nũ này anh đã ba lần bốn lượt an bài cho cô rời đi, nhưng cô ta không thấy được, ba lần bốn lượt lại quay về tìm anh, anh thật không biết, cô ta rốt cuộc còn muốn làm gì?
Không đợi Chiêm Mỗ Tư đuổi cô đi, Tống Khuynh Vũ đã tiến trước một bước, ôm lấy cổ anh.
“Chiêm Mỗ Tư, em rất nhớ anh a!”
Cô xinh đẹp hấp dẫn, vóc người đầy đặn dính lên hắn, thân thể xinh đẹp mềm yếu chỉ cách một lớp vải mỏng, tràn đầy ám hiệu mờ ám.
“Buông ra, tôi còn có chuyện!”. Chiêm Mỗ Tư cau mày, lạnh giọng cảnh cáo.
“Không sao!”. Tống Khuynh Vũ eo thon nhỏ, như không có xương vậy, tất cả dính vào trên người Chiêm Mỗ Tư: “Nghe nói, sáng nay anh cãi nhau với vợ anh?”
Cô thử hỏi dò xét, lúc người đàn ông này cùng vợ cãi nhau, thường thường tâm tình phiền muộn, vào lúc này, dễ dàng đánh vào tình cảm của bọn họ.
Mặc dù trong lòng cô biết, Chiêm Mỗ Tư không muốn gặp lại cô, nhưng mà anh cãi nhau cùng Lạc Tích Tuyết, cô đúng lúc xuất hiện, nếu như có thể quyến rũ anh lên giường với cô lần nữa, như vậy chuyện sau này, cũng dễ dàng hơn rồi.
“Cô không tư cách hỏi chuyện của tôi với cô ấy thì phải?”. Chiêm Mỗ Tư nhéo cằm cô, hung hăng cảnh cáo.
Tống Khuynh Vũ hơi trầm xuống, rất nhanh thay bằng vẻ mặt đau thương: “Em biết rồi, anh có cô ấy rồi, cũng sẽ không muốn em nữa!”.
Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng của cô, không nói gì.
Tống Khuynh Vũ nặn ra hai giọt nước mắt, lo sợ nhìn hắn: “Chiêm Mỗ Tư, thật ra thì em đã sớm rời đi rồi, chỉ là em mang thai, đứa bé là của anh, đã ba tháng rồi!”
Chiêm Mỗ Tư cau mày, tròng mắt đen lạnh lẽo có cảm xúc không biết tên đang chảy xuôi.
“Nói bậy, lúc nào tôi đã chạm qua cô?”. Anh giận dữ quát, ba tháng tính thế nào, đứa bé kia không thể là của hắn! !
“Chiêm Mỗ Tư, anh quên rồi sao? Ba tháng trước, anh không tìm được Lạc Tích Tuyết, uống rượu pirimidin, liền lại cùng em”. Tống Khuynh Vũ đau thương nhìn hắn, đôi mắt to như nước trong vẹo lóe nước mắt, khuôn mặt đẫm lệ.
“Bỏ đi! !”. Không đợi Tống Khuynh Vũ nói xong, Chiêm Mỗ Tư đã ác độc tuyệt tình cắt đứt lời cô.
Ba tháng trước, lúc Lạc Tích Tuyết rời khỏi hắn, anh quả thật không còn hy vọng, cả ngày say rượu sống qua ngày, nhưng trong trí nhớ anh cũng không đụng phụ nữ, nhưng đúng như Tống Khuynh Vũ nói, hắn uống pirimidin say mèm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chính anh cũng không nhớ ra.
Có lẽ anh thật sự sau khi say rượu, biến Tống Khuynh Vũ thành Lạc Tích Tuyết cũng không nhất định, nhưng đây không phải mấu chốt vấn đề, bất kể như thế nào, đứa bé này anh tuyệt đối không muốn.
Tống Khuynh Vũ ngơ ngẩn, vẻ mặt hoảng sợ.
“Đừng, Chiêm Mỗ Tư, không nên bỏ nó!”. Cô cầu khẩn, đứa bé là tất cả của cô, mặc dù cô sớm đoán được Chiêm Mỗ Tư không cần đứa bé này, nhưng cô không ngờ anh kiên quyết để cho cô một tia hy vọng cũng không có.
“Cô cho rằng cô là ai? Tôi chưa bao giờ khiến phụ nữ mang thai con tôi, không có một người có tư cách nghi ngờ con tôi, ngoại trừ vợ tôi ra. Mặc dù đứa bé trong bụng cô là của ai, tóm lại, không người nào có thể ở trước mặt tôi uy hiệp tôi!”. Chiêm Mỗ Tư giận dữ, một cái tay thiếu chút nữa phát lực đánh tới bụng Tống Khuynh Vũ.
Anh cùng Lạc Tích Tuyết đang hạnh phúc, là điều không dễ dàng để đánh đổi, anh tuyệt đối không cho đứa bé này phá hư.
“Chiêm mỗ Tư, làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? đứa bé này máu mủ ruột thịt của anh! Em biết rõ anh có vợ, nhưng cứ cho em sinh hạ đứa bé này, em yên tâm em sẽ yên lặng sinh ra đứa bé này rồi rời đi, không để cho cô ấy phát hiện!”. Tống Khuynh Vũ trên mặt đầy ưu thương, tức giận quát.
“Không thể nào! Trừ Tích Tuyết ra, tôi sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào, vì tôi sinh con!”. Gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư nhu đóng băng lạnh lẽo.
Tống Khuynh Vũ nhất thời rơi nước mắt: “Chiêm Mỗ Tư, coi như anh không yêu em, nhưng đứa bé này là vô tội ạ, một sinh mạng, anh đành lòng vứt bỏ nó sao?”
Chiêm Mỗ Tư cau mày, anh không thích chọc loại phiền toái này, ai biết về sau Tống Khuynh Vũ có đứa bé này, có thể gặp những thứ phiền toái khác hay không.
Quan trọng hơn, anh lo lắng cho Tích Tuyết, nếu như biết rõ chuyện đứa bé này, sẽ phản ứng như thế nào?
Đau dài không bằng đau ngắn, anh quyết định, lạnh lùng mở miệng: “Bỏ đi, cuối tuần này, tôi sẽ phái người cùng cô đi!”
Tròng mắt Tống Khuynh Vũ chấn động, trong lòng âm thầm tức giận.
Cô vốn tưởng rằng Chiêm Mỗ Tư sẽ thấy khẩn cầu của cô mà đồng ý, lưu lại đứa bé này, hơn nữa cô đã thông tư tưởng Lạc Tích Tuyết, chỉ cần đứa bé này tồn tại, Lạc Tích Tuyết nhất định sẽ cùng Chiêm Mỗ Tư ly hôn, đến lúc đó cô có thể thay thế rồi.
Nhưng ai biết, Chiêm Mỗ Tư tuyệt tình, thân tình không có, một lòng chỉ muốn bóp chết đứa bé này.
Không được, cô nhất định phải giữ được đứa bé này, đây