
râm cài mở khóa nhưng chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.
“Tiểu thư, chủ nhân cho người mang trang sức với y phục đến” một người giúp việc nữ dẫn đầu đám người phía sau đi vào.
Nhìn đống trang sức cùng quần áo xa xỉ cô không có vẻ gì là xúc động.
Cho dù có dùng những thứ này cũng không mua được lòng của cô? Cô không phải là một món đồ chơi không tim không phổi, không cần hắn bố thí, cô chi muốn tự do, thuộc về chính cô.
“Đem ra đi, tôi đều không thích” cô khoát tay, tiếp tục nằm dài trên giường, làm bộ dáng vẻ mệt mỏi.
Sau khi một đám người họ ra ngoài thì cô lại ngồi dậy lấy trâm cài đút vào ổ khóa.
Vô luận như thế nào thì cô cũng phải ra ngoài, nhất định phải rời đi lúc này.
Gió đêm, vài chiếc lá từ cây rơi xuống, phiêu đãng trên mặt đất.
Lạc Tích Tuyết ngồi bên bệ cửa sổ, đã mọt ngày rồi nơi nào cô cũng chưa đi qua, chỉ ngồi một chỗ nghiên cứu cồng xích trên chân.
Cô không tin ngoài chìa khóa mà người đàn ông kia giữ cô sẽ không mở được ổ khóa này.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, cô còn chưa hoàn toàn tỉnh, cho đến khi một giọng nói âm lãnh nhưng vô cùng quen thuộc vang lên cô mới hoàn hồn từ ban công nhảy xuống.
“Buổi tối tại sao lại ăn ít như vậy?” tròng mắt đen kiêu ngạo của Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm cô, thanh âm dịu dàng vứt đi tầng lạnh lẽo vốn có hằng ngày.
Hắn trở lại liền nghe người làm nói là cả ngày hôm nay cô cái gì cũng không có ăn, hắn biết cô đang tức giận cái gì, nhưng vì để cô vui vẻ, hắn có thể không tiếc bất cứ giá nào. Cô là của hắn, chỉ cần cô không rời đi, cô có cáu kỉnh như thế nào hắn cũng dễ dàng tha thứ.
Tự mình bưng một chén cháo loãng đi tới gian phòng của cô, đẩy cửa phòng hắn liền thấy cô bộ dạng như một con mèo nhỏ ngồi rúc trong một gốc của ban công, ngẩn người, đáy lòng một cỗ xúc động không thôi, hắn buông chén trong tay xuống để trên bàn bước nhanh về phía cô.
“Tôi không đói!” Lạc Tích Tuyết một cái gật đầu rồi lại lắc đâu, dáng vẻ nhìn qua rất khẩn trương, thật ra thì cô không phải không đói, chỉ là cô hy vọng nhanh chóng mở xong cồng xích này ra nên không muốn ăn cơm thôi.
“Uống chén cháo loãng này đi!” Chiêm Mỗ Tư đi tới bên người của cô, ôm lấy bả vai của cô, ôm cô tới bàn ăn, sau đó tự mình múc một muỗng cháo đưa tới miệng của cô.
Thân thể cô cứng ngắc, trong lòng bàn tay không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh. Hắn đã kết hôn rồi, còn có vợ danh chính ngôn thuận không thể đối với cô dịu dàng như thế.
Dù hắn có đối xử với cô dịu dàng đến đâu di nữa thì cô cũng không thể nào lưu lại đây.
“Tôi tự ăn!” Lạc Tích Tuyết cố tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, trực tiếp vươn tay, chuẩn bị nhận lấy cái chén.
Cô không chú ý trong lòng bàn tay chiếc trâm cài tóc kia lộ ra ngoài, vừa đúng lúc bị ánh mắt lanh lẹ của Chiêm Mỗ Tư bắt được.
“Trong tay em cầm cái gì?” trong nháy mắt sắc mặt của Chiêm Mỗ Tư thâm trầm khó dò, ánh mắt sắc nhọn như dao hướng về phía cô, thanh âm lại lạnh lùng trở lại.
Trong bụng Lạc Tích Tuyết run lên, vẻ mặt thoáng cứng đơ, cô theo bản năng lùi về sau một bước, hốt hoảng lắc đầu nói:”Cái gì cũng không có.”
Lạc Thiên Uy hiển nhiên không tin, trong mắt hiện lên một tia ý lạnh, hắn đi tới trước mặt của cô, đưa một tay ra đối với cô ra lệnh:”Lấy ra!”
Thân thể của cô không ngừng run rẩy, sợ lui về phía sau, vừa vặn đụng phải cửa sổ sát đất. Trên thân thể của người đàn ông tản ra hơi thở áp bách làm cô không thể nào thờ nổi, ngón tay thon dài có lực trước mắt làm cho cô không thể nào trốn tránh được.
“Lấy ra!” Lạc Thiên Uy híp mắt nhìn cô, trong mắt lóe ra ánh sang cường hãn, nhiệt độ trong phòng giảm xuống mức đáng kể.
Lạc Tích Tuyết gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chợt rùng mình một cái, cắn chặt môi dưới từ từ đem cây trâm cài tóc trong long bàn tay nắm chặt lại.
Không thể, cô không thể giao cho anh được, đây là vật duy nhất giúp cô thoát khỏi chỗ này, nên cô không thể đem chút hy vọng này đập tan được.
Con ngươi của Lạc Thiên Uy trong nháy mắt lạnh xuống, sâu không thấy đáy, Lạc Tích Tuyết không thể đoán ra anh đang nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt tĩnh mịch của anh làm cho cô cảm thấy chấn động, lạnh lẽo lập tức lan ra từ lòng bàn chân chạy khắp toàn thân.
“Em còn muốn chạy trốn sao?” Anh híp hai mắt lại, từng bước một tiến tới chỗ cô, trong mắt lóe ra hàn quang thấu xương.
Tim của cô đập nhanh vô cùng, trên mặt hiện một tầng mồ hôi, cô có thể cảm nhận được cơn tức giận của người đàn ông trước mặt này, thân thể mảnh khảnh không khỏi run lợi hại hơn.
“Tôi chỉ muốn…” Lạc Tích Tuyết muốn nói gì nhưng lại thấy Lạc Thiên Uy mở cửa sổ ra, nắm lấy tay cô lấy đi cái trâm cài tóc liền thật nhanh ném ra ngoài cửa sổ, động tác nhanh đến mức làm cô chưa kịp thích ứng chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nói rồi, em là của tôi, không có mệnh lệnh của tôi, em đừng mơ tưởng thoát đi!” Con ngươi của anh sắc lạnh tĩnh mịch, giống như muốn đem cô cắn nuốt hoàn toàn vậy.
Cả người Lạc Tích Tuyết rung mình một cái, nhịp tim đập nhanh như trống, cô kinh ngạc nhìn anh, muốn bình tĩnh lại, nhưng tâm tình càng ngày càng kích động, cô cơ hồ không kiềm chế được