
h Tuyết bừng tỉnh, nghe hắn nói như thế, cô nhất thời hiểu ra tất cả.
"Lần đó trong phòng ăn, là anh cố ý?" Cô giận dữ nhìn, lòng đột nhiên lạnh xuống: "Anh cố ý muốn ngăn cách tôi và anh ấy, rồi mang tôi đến nhốt ở nơi này đúng không?"
Lạc Thiên Uy từng bước đi đến trước mặt cô, thân thiết mang cô kéo vào trong ngực, nhắm mắt lại: "Em tin không? Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã yêu em điên cuồng, bất luận dùng cách gì, anh đều phải đạt được em."
"Anh cút ngay!" Lạc Tích Tuyết căm phẫn đẩy hắn ra, trong mắt đầy xa cách: "Tôi không thích anh, cũng sẽ không đồng ý làm người của anh, anh hãy chết tâm đi."
Ánh mắt Lạc Thiên Uy nhắm thật chặt, vẫn si dại như cũ: "Nếu như em không thích anh? Lần đó ở phòng ăn tại sao lại phối hợp với anh như vậy? Nếu không phải em cam tâm tình nguyện đem mình giao cho anh, Lãnh Khinh Cuồng làm sao lại hận em? Không sai, là anh tính toán các người, nhưng mà điều này cũng làm cho em nhìn rõ lòng mình, kỳ thực là em thích anh! Cùng người đàn ông mình thích ở cùng, không tốt sao?"
Lạc Tích Tuyết cười lạnh: "Anh nằm mơ đi, tôi thích anh khi nào? Lần đó ở phòng ăn, tôi bất quá chỉ mang anh thành một người đàn ông khác mà thôi."
"Em nói cái gì?" Ánh mắt Lạc Thiên Uy lập tức lạnh xuống, hai tay hắn nắm vai cô thật chặt cùng cô mặt đối mặt.
Lạc Tích Tuyết không chút do dự ngẩng lên, gằn từng tiếng lạnh như băng nói: "Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bởi vì hình dáng của anh giống một người đàn ông trước kia tôi thích, cho nên tôi mới có thể như vậy với anh, đó cũng không có nghĩa gì, tôi chỉ mang anh trở thành anh ấy, trong lòng tôi từ đầu đến cuối anh bất quá cũng chỉ là vật thay thế của anh ấy mà thôi." “Em thích người đàn ông khác sao?” Con ngươi của Chiêm Mỗ Tư trong nháy mắt lạnh xuống, giống như không thấy đáy, con ngươi co rút rất nhanh, hung hăng giữ lấy cằm của Lạc Tích Tuyết.
“Không nói!” Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói.
“Em bây giờ là của tôi, chớ quên thân phận của em!” khuôn mặt của hắn nhiễm vài phần lạnh lẽo, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô có thể cảm nhận được trên thân thể người đàn ông này phát ra khí thể áp bức rất nặng nề, hai tay theo bản năng nắm chặt thành quả đấm.
“Đó là suy nghĩ của mình anh!” Cô chưa bao giờ đồng ý làm người phụ nữ của anh.
Chiêm Mỗ Tư cũng không có phản bác cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, sau đó đứng dậy đi tới cửa, nói với người bên ngoài một tiếng:”Điều tra cho tôi người đàn ông qua lại với cô ấy, coi thử xem có phải dáng dấp rất giống tôi hay không?”
Lạc Tích Tuyết theo bản năng cau mày, người đàn ông này dục vọng chiếm hữu đối với cô thật sự quá lớn.
Người giúp việc đem bữa sáng đi lên, Chiêm Mỗ Tư không có ở lại cùng cô dùng cơm mà phân phó mấy câu rồi rời đi.
Trong phòng trừ cô cùng người giúp việc thì còn lại không có người nào.
Nhìn ống khóa trên chân cô cảm thấy thật chướng mắt, thức ăn cũng không có chút khẩu vị nào.
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp đem ổ khóa trên chân này lấy xuống.
Cô xoay người nói với người giúp việc nữ đang đứng ở một bên:”Cô có thể giúp tôi lấy cái này xuống được không, có nó tôi ăn cơm không có tiện tôi hứa tôi sẽ không có chạy trốn đâu!”
Người giúp việc liếc cô một cái sau đó theo quy cũ mà trả lời:”Thật xin lỗi tiểu thư, điều này cần phải có sự cho phép của chủ nhân, tôi thật sự không có cách nào gở nó xuống giúp cô, chỉ có chủ nhân mới có chìa khóa”
Lạc Tích Tuyết cau mày thở dài nói:”Nhưng đeo cái này trên chân thật sự rất khó chịu”.
Người giúp việc lạnh lùng liếc cô, trong mắt không có chút đồng tình nào, ngược lại là chán ghét cùng căm hận.
Lạc Tích Tuyết đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, cô gái này tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn cô?
Xem ra cô ấy rất không thích cô nên việc nhờ cô ấy giúp đỡ là chuyện không thể nào.
“Tôi ăn no rồi, phiền cô đem đồ xuống giúp tôi!” Lạc Tích Tuyết đơn giản ăn vài miếng cơm, lạnh nhạt nói.
Người nữ giúp việc làm ra vẻ mặt không có gì đi lên phía trước, đem mấy thứ đơn giản dọn dẹp đi xuống.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lạc Tích Tuyết.
Hiện tại toàn bộ lực chú ý của cô đều dồn vào sợi xích trên chân này, phải dùng biện pháp nào mới có thể mở nó ra đây? Không mở được thì cô sẽ không trốn được.
Cô ngồi dưới đất nghiên cứu ống khóa trên chân mình.
Chất liệu rất đặc biệt, nhẹ nhàng linh hoạt, cột vào trên chân không thấy mệt mỏi, nhưng lại làm cô không có cách nào mở ra được.
Đây là một gông xiềng, vây khốn một thiên sứ.
Tên đàn ông ghê tởm này, thật coi cô như tội phạm sao?
Lạc Tích Tuyết phẫn hận cau mày, quay đầu xem một chút, tìm kiếm chung quanh thử có chiếc chìa khóa đó không.
Nhưng thật sự những thứ có trong phòng cũng không nhiều, ngoài cái bàn với chút ít mỹ phẩm thì cũng không còn cái gì đặc biệt.
Ánh mắt của cô đảo nhanh một cái, nghĩ tới từng thấy phương pháp này nên vội vàng chạy tới trước bàn trang điểm tìm kiếm.
Trên bàn trang điểm trưng bày rất nhiều mỹ phẩm cùng đồ trang sức, cô tìm nửa ngày cũng tìm được một trâm cài tóc.
Cô vừa định đem t