Polaroid
Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323931

Bình chọn: 9.5.00/10/393 lượt.

là cô quyến rũ chủ nhân cô ta?

"Nếu Bùi Địch thích, để cho cậu bé ở lại chỗ tôi." Lạc Tích Tuyết ôm sát tiểu Bùi Địch, mặt không chút thay đổi dặn dò nữ giúp việc.

Nữ giúp việc nhướng mày, ra vẻ nói: "Chỉ sợ không thích hợp, tiểu thiếu gia là con trai độc nhất của phu nhân"

"Tôi dẫn cậu bé đi ăn sáng xong, cô lại đưa cậu bé trở về." Lạc Tích Tuyết trực tiếp cắt ngang cô ra, nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái.

Nói như thế nào thì Lạc Tích Tuyết cũng xuất thân từ hào môn, ứng phó những nữ giúp việc cáo mượn oai hùm này, cô vẫn là có cái khí thế này.

"Vâng" Nữ giúp việc chỉ có thể cắn răng, cúi đầu nói một câu, bưng bữa sáng của hai người lên.

Nhưng vừa xoay người ra khỏi cửa, cô ta lập tức gọi điện thoại cho vợ Chiêm Mỗ Tư, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho một hồ ly tinh ở trong này kiêu ngạo.

"Chị hay quá!" Tiểu Bùi Địch vỗ tay khen hay.

Lạc Tích Tuyết giúp cậu sửa sang mái tóc hỗn độn, mỉm cười nhìn cậu: "Tiểu Bùi Địch đói bụng không? Chị muốn dùng bữa sáng , Bùi Địch muốn cùng dùng với chị hay không?"

“Ừm." Tiểu Bùi Địch trịnh trọng gật đầu, dường như thật sự rất thích Lạc Tích Tuyết, cậu không thể tách rời cô giây phút nào.

"Ngoan, đi rửa tay trước." Lạc Tích Tuyết cười dịu dàng với cậu, đưa bé trai trước mắt này, ngoài ánh mắt là màu xanh đậm , nhựng cái khác rất giống Lạc Thiên Uy trước đây, nhìn cậu, trong lòng cô liền có một loại lo lắng không nói nên lời.

Edit : babynhox

Màn đêm che phủ mặt đất, mây trôi mù mịt, bóng cây lắc lư, ánh sao sáng trên trời tương khảm trên trời đêm, giống từng viên bảo thạch sang quý lại chói mắt.

Lạc Tích Tuyết đứng ở bên cửa sổ, nhìn lên ánh trăng mờ trên trời đêm đen tối, nhưng suy nghĩ lại bay xa.

Tiểu Bùi Địch dường như rất thích cô, gần như là một phút cũng không thể tách khỏi cô, ăn xong bữa sáng lại muốn cô chơi với cậu, mấy nữ giúp việc khuyên như thế nào cũng không kéo cậu đi được, mãi đến lúc trước khi ngủ cô kể ba câu chuyện xưa mới có thể dỗ được tiểu Bùi Địch đi ngủ, Ni Mã vào ôm đứa nhỏ đi.

Chẳng lẽ là cha con tâm linh tương thông, ba cậu thích cô, ngay cả con của hắn cũng thích cô?

Lạc Tích Tuyết xoa xoa thái dương, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, ứng phó xong người lớn còn dỗ đứa nhỏ, cô cũng không phải bảo mẫu bọn họ mời đến a.

Đi về phòng, lúc này thoáng hiện bóng dáng cao lớn đang ngồi trên sô pha trước cửa sổ, ánh trăng trong suốt kéo dài bóng dáng của hắn, nhưng Lạc Tích Tuyết lại nhìn thấy trên người hắn có một chút cô đơn.

Lúc cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông Chiêm Mỗ Tư này, khói trắng thuốc lá lượn lờ quanh người hắn , không còn tinh thần sắc bén của ngày xưa, trên người hắn lại có loại hương vị đau buồn không nói nên lời.

Lạc Tích Tuyết kéo kéo khóe môi, không muốn để cho mình càng suy nghĩ càng lún sâu, xoay người vừa mới chuẩn bị rời khỏi, một đôi tay mạnh mẽ ôm cô lại từ phía sau, hơi thở đàn ông mạnh mẹ mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt vây quanh người cô.

Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, hoảng sợ nhìn hành động của hắn lúc này, phòng bị hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Chiêm Mỗ Tư cúi người vòng ôm nàng, mười ngón thon dài mềm nhẹ xoa da thịt trên vai cô, môi mỏng để sát vào cánh môi của cô: "Tuyết nhi, Bùi Địch không phải là đứa nhỏ thích bám người, nó rất khó thích một người gần gũi với nó, có thể nó lại đặc biệt thích riêng em, em có biết tại sao không?"

Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, cực kỳ tự nhiên tiếp nhận câu hỏi của hắn: "Vì sao? Cũng bởi vì bộ dáng của tôi giống mẹ cậu bé?"

Chiêm Mỗ Tư không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà là ngón tay lại mờ ám vẽ loạn trên sống lưng của cô, ngửi hương vị thuộc loại về cô, tiếng nói khàn khàn nói: "Tuyết nhi, em có muốn có một đứa nhỏ giống Bùi Địch hay không?"

Lạc Tích Tuyết không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cảm thấy cổ họng có cái gì đó ngăn chặn, tất cả cảm xúc chua xót lập tức dâng lên trái tim.

Tư cách làm mẹ của cô, đã bị tước đoạt từ rất nhiều năm trước rồi, đứa nhỏ đối với cô mà nói là rất xa vời, cho nên cô nhìn thấy tiểu Bùi Địch mới có thể thích như thế, cho dù ba của cậu xem cô như tù nhân nuôi nhốt, nhưng đối với con hắn, cô vẫn không cảm thấy chán ghét.

Giữa con ngươi của Chiêm Mỗ Tư hiện lên độ nóng sâu sắc, hắn kề sát da thịt của cô, thở ra bên cạnh tai của cô: "Tuyết nhi, hay là chúng ta cũng có một đứa nhỏ đi?"

Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết liền trắng bệch, suy nghĩ trong đầu óc hoàn toàn bị ứ đọng, cô không dám tin tưởng những lời này là từ miệng Chiêm Mỗ Tư nói ra .

"Tôi muốn em cũng sinh một đứa nhỏ cho tôi, đứa nhỏ thuộc về hai chúng ta, tôi thật sự muốn em là mẹ của con tôi." Chiêm Mỗ Tư cảm giác được thân thể cô cứng đờ , hắn ôm sát thân thể cô , lại nhấn mạnh ở bên tai cô.

Môi mỏng nóng bỏng của hắn chậm rãi rơi vào trên lưng của cô, cổ, từng bước từng bước đi xuống, mềm nhẹ quý trọng mà thật cẩn thận, nhưng vòng tay ôm cô vẫn không thả lỏng chút nào.

Trước ngực của Lạc Tích Tuyết lên xuống kịch liệt , da thịt cũng vì bàn tay to lớn dao động mà nổi lên một tầng da gà, hai tay của cô gắt gao nắm chặt lại, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, bản năng