
n Dạ Kì nhất định sẽ tới cứu cô, nhưng mà sau đó thì sao?
Người đàn ông trước mắt này khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, hắn
muốn bóp chết cô a! Cô liều mạng không phát ra âm thanh nức nở, sợ hãi
nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng xa, đến cuối thì hoàn toàn biến mất, không
một tiếng động. Tại đây, ở thư phòng cổ kính, trong không khí ban đêm có phần ái muội, hai tiếng hít thở liên tục không ngừng lúc nặng lúc nhẹ,
vẻ mặt sợ hãi của cô gái cùng với vẻ mặt lo lắng, ngờ vực của người đàn
ông. Khoảng cách gần như vậy, gần đến mức có thể thấy được sự hoảng hốt
và tức giận của người đối diện.
Sau đêm nay, Niên Nhược Nhược sẽ càng thêm thận trọng, dè dặt mà sống ở
Quan gia. Nhìn Quan Chi Nghiên tựa như chuột nhìn thấy mèo, có thể trốn
liền trốn ngay lập tức.
Cô không biết vì sao mình lại sợ hắn như vậy. Có lẽ trong cuộc sống mười mấy năm qua, cô chưa từng gặp qua loại người trong ngoài bất nhất như
Quan Chi Nghiên.
Cô không muốn tìm hiểu hắn. Bọn họ lúc trước vốn dĩ vẫn đứng ở phía xa
mà nhìn nhau, luôn có một khoảng cách rất sâu ở giữa hai người. Thế
nhưng sau khi phát sinh sự việc quỷ dị này, cùng với sợ hãi, một loại
cảm xúc ái muội không rõ đã nảy sinh, thỉnh thoảng làm cho tâm hồn non
nớt của thiếu cô bối rối.
Cũng may là thường ngày, trước mọi người Quan Chi Nghiên đều lấy diện
mạo của một chính nhân quân tử mà xuất hiện, chưa bao giờ liếc mắt nhìn
cô một cái, cũng không có hành động cợt nhả như hôm đó. Tâm Niên Nhược
Nhược hơi thả lỏng. Cô nghiêm nghị, kiên cường nghĩ Quan Chi Nghiên kia
bất quá là một người thích giả vờ giả vịt, ngụy quân tử thôi, cô chính
là không sợ hắn! Năm học lớp mười một nhanh chóng kết thúc. Tiểu thái tử Quan gia Quan Dạ Kì sau bao năm gian khổ, nằm gai nếm mật đã có đền đáp, im lặng không
nói mà lên lớp, thi đậu trường Đại học Y! Thật sự là không làm thì thôi, một khi đã làm thì khiến ai nấy đều kinh ngạc. Việc này giống như sét
đánh trời quang, khiến cho Quan gia từ lão thái gia đến người làm vườn
đều chấn động.
“Tôi sẽ cố gắng đọc, nghiên cứu sách để sau này trở thành bác sĩ nổi
tiếng quốc tế.” Quan Dạ Kì lấy một bộ dáng đứng đắn, trịnh trọng hiếm
thấy mà nói với Niên Nhược Nhược: “Cậu nữa, cũng phải làm việc đi không
sau này đến cái ăn cũng không có đấy.”
“Tôi biết.” Niên Nhược Nhược gật đầu, suy nghĩ lại muốn hỏi: “Vậy mấy
người bạn gái của cậu làm sao bây giờ? Nghe nói cậu phải đi, thế thì
buổi sáng đó sẽ khóc đến bất tỉnh thôi.”
Quan Dạ Kì nhún nhún vai, biểu tình không quan tâm: “Thì sau này gặp lại là bạn bè!”
“Tôi nghe bọn họ bàn bạc, nói ngày mai tổ chức một thành đoàn đi sân bay đưa tiễn cậu.”
“Thôi! Nhàm chán.”
“Đúng là người không có lương tâm.” Niên Nhược Nhược nghe hắn nói như vậy, khinh thường nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Này tiểu Thái tử này vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, có thân thế và
cuộc sống xa hoa mà mọi người đều mơ ước. Đáng tiếc lại không phải loại
ngoan ngoãn gì, luôn đối đầu với người trong nhà, phản nghịch đến mức vô tiền khoáng hậu. Nhưng tiểu gia hỏa này lại được lão thái gia che chở,
yêu thương, không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?
Tại vì sao vẫn muốn đi? Niên Nhược Nhược không biết nguyên nhân, đôi lần hoài nghi là âm mưu của Quan Chi Nghiên.
Tối hôm đó, chính tai cô nghe thấy người đàn ông có giọng nói khác
thường kia hỏi Quan Chi Nghiên một câu, có muốn phòng bị không? Phòng bị ai chứ? Đương nhiên là Quan Dạ Kì.
Cô quan sát dáng vẻ Quan Dạ Kì có vẻ không giống như là bị người khác ép đi, ít nhất việc hắn thi đại học chắc chắn không có ai cầm súng ép đi
thi! Vì thế cô nghĩ có lẽ mỗi người làm một việc đều có lý do của mình,
mà lý do này, người khác cũng không nhất thiết phải biết.
Ngày đó Quan Dạ Kì lên Đài Bắc, thân phận Niên Nhược Nhược thấp kém nên
không có được đến sân bay để đưa tiễn nhưng tiểu thái tử lại chỉ đích
danh cô đi. Cô liền vui mừng, khẩn trương lên xe.
Bởi vì thời gian lên máy bay bất ngời bị đổi nên đến khi nhận được tin
tức thì cũng không có nhiều người tới đưa tiễn. Các trưởng bối không
chịu được cảnh chia tay nên không tới sân bay. Bây giờ ở sân bay, ngoài
bốn năm người trợ lý, tài xế cùng nhân viên đi theo thì chỉ có ba người
Quan Chi Đường, Quan Chi Nghiên cùng Niên Nhược Nhược.
Quan Chi Đường luôn luôn chiếu cố người em này. Lần này còn thân thiết
hơn khi hộ tống hắn lên Đài Bắc, nên xuất hiện cũng không khó hiểu. Khó
hiểu chính là Quan Chi Nghiên lại đến, dáng vẻ vội vàng, hấp tấp, có thể thấy được là từ công ty chạy vội tới.
Có phải do tình anh em không ta? Thật là giả mù sa mưa nha! Niên Nhược
Nhược ở trong lòng vụng trộm le lưỡi, phỏng đoán xem hắn lại nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì. Cô nhìn những dòng chữ xanh xanh đỏ đỏ thông báo tới giờ bay đang nhanh chóng nhảy trên màn hình trong đại sảnh sân bay,
nhìn dòng người đi tới đi lui. Bỗng nhiên, cô ý thức được người bạn duy
nhất của mình thực sự sắp phải đi, mũi cay cay, những giọt nước mắt bắt
đầu rơi.
Đại phòng cùng chi thứ hai từ trước đến nay n