
re. Khi tiểu thái tử bộ dáng tuấn mỹ này được
sinh ra đã được hưởng hàng vạn điều may mắn. Nghe nói bên kia ông ngoại
để lại tài sản cho hắn, cũng đủ để cho hắn tiêu xài thoải mái đến mấy
đời.
Niên Nhược Nhược là người bạn duy nhất của hắn ở Quan gia. Bởi vì sức
học quá yếu, cuối năm học hắn còn đến trường, chủ động gặp hiệu trưởng
để xin lưu ban. Hiệu trưởng vô cùng cảm động, ở trên đại hội công khai
khen ngợi con của vị đại gia này, khen hắn không vì thân phận đặc thù mà tiếp tục học lên, có thể thấy rõ việc học mà không đi từng bước một,
thì không thể đi ngàn dặm. Không tích trữ những giọt nước nhỏ thì không
thể thành sông, thành biển.
Cuối cùng, nếu hắn có cố gắng thì nhất định sẽ thành công, có công mài
sắt có ngày nên kim. Hắn có thể “phá phủ trầm chu”, “bách nhị Tần Quan
chung chúc Hán”. “Khổ tâm nhân, thiên bất phụ. Ngọa tân thường đảm (nằm
gai nếm mật), Tam thiên Việt giáp khả thông Ngô (ba ngàn quân Việt cũng
có khả năng nuốt quân Ngô)”
“Ông kễnh con” này có phát ngôn kinh thiên động địa, khí thế ngất trời,
nhưng khi lão thái gia nghe thấy, lại không cho rằng đó là sự sỉ nhục,
ngược lại vẫn lấy điều đó làm kiêu ngạo, cảm thấy đứa cháu bảo bối của
mình thật sự là đứa trung thực và có tinh thần hiếu học.
Bởi vậy Quan Dạ Kì liền trở thành bạn học cùng lớp của Niên Nhược Nhược, trong lớp liên tục đạt hạng nhất từ dưới lên, tiếp tục nằm gai nếm mật.
Khi còn ở dưới quê, Niên Nhược Nhược mỗi ngày tan học về nhà ngoài làm
việc nhà, còn phải chăm sóc đứa em họ nhỏ, dường như không có thời gian
đọc sách, hiện tại học ở “Văn Đức học viện” đứng top đầu thành phố,
thành tích đương nhiên không tốt như những người khác. Mặc dù là như
vậy, mỗi lần kiểm tra cô đều không đứng cuối lớp, phía dưới cô luôn là
Quan Dạ Kì, không biết có phải hắn cố tình làm như vậy hay không, tình hình đáng ngờ như vậy thật sự là làm cô khó hiểu.
Người ta nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” quả không sai, hai
người khác nhau không thể thành anh em, bởi vì cùng có sức học yếu mà
quen biết nhau, cũng coi như là một loại duyên phận.
“Tôi đi lấy đồ ăn đây, tiểu Niên, cô muốn uống gì?” Quan Dạ Kì giải quyết xong món ăn, kêu tên hiệu của cô.
“Nước lựu.”
“Ok, chờ tôi ở chỗ này.”
Cô nhìn theo Quan Dạ Kì đang tiêu sái chui ra khỏi giàn hoa, ngồi tại
chỗ tiếp tục cúi đầu cặm cụi ăn, còn chưa có ăn xong, liền nghe thấy có
tiếng bước chân bên ngoài giàn hoa, cô tưởng là khách đi ngang qua nên
không để ý. Ai mà biết tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại, tiếng nói chuyện vang lên.
Giàn hoa thật sự thấp, hơn nữa còn có những cây con rủ xuống, rậm rạp
bao trùm không gian nhỏ hẹp, vô cùng bí mật, nên người bên ngoài rất khó phát hiện đằng sau còn có người, bởi vậy nói chuyện không cảnh giác
chút nào.
Trong đó một âm thanh thật xa lạ của người đàn ông, ngữ điệu có chút xa
lạ, có vẻ đã sống ở nước ngoài rất lâu, hắn nói: “Gần đây tình hình
không được an toàn, giá cổ phiếu của vài công ty bị giảm, có nhà bị viện tư pháp mời đi hỗ trợ điều tra, có ngôi sao nữ….Tình hình hiện tại như
vậy, cậu có dự tính gì không?”
Nghe lén người ta nói chuyện không có gì hay ho, Niên Nhược Nhược đang
chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe đến một âm thanh khác, đột nhiên đứng lại.
“Không có.” Trả lời cực kỳ ngắn gọn, so với người người đàn ông vừa rồi thì âm thanh hiện tại này lại rất quen thuộc.
Là…… Quan Chi Nghiên? Niên Nhược Nhược ngẩn ra, nghe thấy người đàn ông
kia kêu tên tiếng Anh của Quan Chi Nghiên, lại nói: “Tôi phải nhắc nhở
cậu, Lorry, anh họ hành động rất nhanh, để loại bỏ mọi trở ngại tuyệt
đối sẽ không giữ lại tình cảm, không chừng bước tiếp theo chính là nhắm
đến ba anh em các cậu, chẳng lẽ cậu không lo lắng……”
“Không có gì phải lo lắng, hắn muốn như thế nào thì tùy hắn.”
“Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, hiện tại không chỉ có 『 cây sồi 』đã
bị hắn khống chế, ngay cả trong hội đồng quản trị ở 『 lệ phong 』, cổ
phần của hắn so với ba người còn nhiều hơn 15%, quả là cái gai trong
mắt.”
Quan Chi Nghiên cười nhạt, “Không ai lại ngại chuyện có nhiều quyền hạn
và lợi ích, huống chi là hắn…… Bất quá, cho dù có làm nhiều hơn nữa thì
cuối cùng cũng chỉ sẽ là vì hắn nhân làm giá y, bạch bận một hồi thôi.”
“Nói vậy có ý gì?”
“Người mà Lão thái gia nhìn trúng, không phải là hắn.”
“Đó là ai?”
“A Kì.”
“A Kì?”
“Ừ, người thừa kế tương lai của Quan gia, chắc chắn là A Kì.”
“Nếu vậy, Lorry, có biện pháp nào để ngăn chặn chưa?”
“Bây giờ không cần, phe cánh của hắn chưa gây gì bất lợi, hơn nữa, phẫn
trư ăn con hổ này là chiêu thứ nhất, chiêu này học được chứ thật ra cũng không khả dụng.”
Nghe vậy, kia cười ra tiếng, “Đúng vậy, nghe nói cuộc thi sát hạch vừa rồi, nó lại đứng cuối.”
“Đừng có coi thường nó. Nó hiểu trong cái nhà này, chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ được chính mình .”
“Ngươi không phải cũng giống như vậy?” Quan Chi Nghiên không trả lời,
ngầm thừa nhận. Sau đó, người đàn ông kia vừa cười vừa hỏi: “Vậy, vừa
rồi ngươi chúc mừng là thật tâm hay là giả ý?”
“Đương nhiên là thật.”
“Why? Em dâu của cậ